Trang trong tổng số 65 trang (649 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [58] [59] [60] [61] [62] [63] [64] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Suốt một tháng qua gần như mình không còn thời gian dành cho việc gì khác ngoài chuyện chuẩn bị hoạt động Chợ quê ngày hội ở chỗ mình... Có chút thời gian thì ghé vào Thi viện giải quyết mấy việc lặt vặt rồi lật đật chạy ra! Mấy ngày rồi không vào được Thi viện-ngạc nhiên, nhắn hỏi chú Điệp-thì ra là do server bị cắt điện! Nghe chú Điệp trả lời mả thấy buồn cười: ai đời có chuyện như thế nữa! Đúng là server đặt ở Việt Nam thì... phải chịu chung số phận với công dân Việt chứ nhỉ? :P
Festival Huế 2012 sắp sửa bắt đầu, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, quá gấp rút rồi! Hôm nay trời bắt đầu có dấu hiệu ngớt mưa, thấy mừng mừng. Sáng mùng 8/4 Chợ quê khai hội cùng với lễ phát hành đặc biệt bộ tem Cầu mái ngói của Bộ TT&TT kết hợp tổ chức ở Thuỷ Thanh, Hương Thuỷ. Bao công việc đang khẩn trương hoàn thành. Biết là việc đã quen làm nhưng vẫn cứ thấy lo lo... Cầu trời cho thời tiết thuận lợi, đừng mưa dông gió giật để mọi hoạt động diễn ra thật suôn sẻ, tốt đẹp... :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Chị NT dạo này lười đưa thơ lên quá [-( Hù,mấy hôm nay phía nam mưa bão,thế mà Vịt chẳng nghĩ ra,cứ nghĩ tại thi viện nặng trịch nên... [:p]:D
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Ủa? Vậy đưa lên em có đọc không mà "phê bình" vậy nhỉ?:D
Vào Huế dự Festival đi Vịt, sẽ có nhiều cái để xem đấy! :). Về Chợ quê, chị sẽ đãi Vịt ăn cháo Vịt và... hovilo! :D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Hơ,tại dạo trước em bận nên hông có tâm trạng vào :D
Em hông đi đâu,hết nghỉ lễ rồi chị mới rủ :(
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Thì Festival Huế bắt đầu từ 7/4 mà, sao chị rủ em sớm hơn được? Em mà có vào trước đó thì chị cũng chờ iu chiu nặng chịu, không gặp, không hẹn uống cà phê cà pháo gì được ráo!:D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Như Diệu Linh

Cứ đuổi theo những thứ không phải của mình rồi lại thất vọng khi nó vuột ra khỏi tầm tay. Thoáng nghĩ những thứ quan trọng với mình chắc gì đã có giá trị với người khác, và ngược lại, những thứ có giá trị với người khác chắc gì mình đã cần? :)

Hôm qua học "Nhập môn báo in" cho mình biết ra nhiều thứ, dù thầy có hơi dài dòng khi diễn đạt nhưng những gì thầy mang đến cũng thật sâu sắc, liệu mình có lam được như vậy: "làm chủ cảm xúc bản thân"?

Gió nhẹ, nắng êm nên cho mình cảm giác thoải mái, suy nghĩ chính chắn hơn về mọi thứ.

Sẽ là chính mình với những cảm nhận của riêng mình, những thứ mình thích, những điều mình muốn làm. Mình sẽ bắt đầu từ điểm dừng của người khác để bước đi. Đến sau không hẳn là về cuối.

Hít một hơi thật sâu nào. Huế ơi, hội trại tháng 4 đang đợi mình kìa ^.^

Mặt trời chiếu rọi khắp nhân gian
Chiếu xuống nhân sinh mải vội vàng
Đâu hay ánh nắng tan vào gió
Rồi hoá thành mây trắng lang thang...

http://i910.photobucket.com/albums/ac302/nhudieulinh/1305086331_12895681291289541360logo.gif

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chao chang

Hôm nay tôi đọc được bài viết này thấy nó có nhiều ý nghĩa vậy tôi gửi nên để mọi người cùng đọc nhé !

LÃNG MẠN ĐÂU CẦN CÓ THỜI GIAN

   Người ta cho rằng lãng mạn là tư thế của tuổi trẻ, người ta đổ tại cuộc sống hối hả đã cướp đi của con người những giây phút ngọt ngào. Đâu phải...

   20 tuổi

   Nàng vừa đôi tám, xinh đẹp như bông hoa chớm nở. Tôi si tình trồng cây trước nhà nàng. Là tiểu thư lá ngọc cành vàng, bố nàng canh giữ ghê lắm. Đi học về cổng rào khép kín. Làm sao nàng có thể thấy được tình tôi? Tôi như kẻ mộng du đi lang thang quanh nơi nàng ở hòng mong nhìn thấy bóng nàng qua cửa sổ tầng hai. Tôi cầm ghita, đứng ngoài bờ rào cất lên những tiếng đàn da diết.

   Trong hương thơm hoa móng rồng ngọt ngào nhưng quá gần cũng đâm ra... ngột ngạt, tôi vẫn kiên trì đứng chôn chân tại chỗ. Cửa sổ sáng đèn và bố nàng xuất hiện... như một hung thần. Từ đó, tôi bị cấm lảng vảng quanh nhà nàng trong vòng bán kính 100m. Kiểu này lại càng làm tôi đâm rực cả người.
   Tôi chờ nàng trước cổng trường mỗi lần tan học. Tôi nhờ đứa bạn đưa cho nàng những lá thư thoang thoảng hương nhài. Tôi chép tặng nàng những bài thơ tình của nữ sỹ Xuân Quỳnh. Chữ xấu nên tôi phải chong đèn viết đi viết lại nhiều lần...

   Vào ngày sinh nhật nàng, tôi không làm sao tiếp cận được. Bó hoa trên tay đã héo từ lúc nào. Chờ đến tối muộn, tôi đánh liều trèo qua bờ rào quyết chí tìm gặp tình yêu. Quái quỷ thế nào dây thép gai chọc một phát làm một đường rách to tướng sau mông. Nhưng đã vào được hang cọp thì xá gì xấu hổ quần rách. Nàng xuất hiện trên khung cửa sáng đèn, giấc mộng chiêm bao của tôi đã thành hiện thực. Nàng nở nụ cười dịu dàng nhận lấy bó hoa đã héo. Và nàng mở cổng sau cho tôi trở về nhà. Chuyện đó bố nàng hoàn toàn không biết.

   30 tuổi

   Chúng tôi vừa đi nghỉ tuần trăng mật về. Cảm giác thật tuyệt. Tôi nhớ nàng ngay cả khi ở bên cạnh nàng. Điều này thật không dễ gì tin nổi. Hết giờ làm, tôi phóng bay bay về nhà. Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng và cùng cười lăn ra khi nồi thịt kho trên bếp cháy đen can tội mãi chơi cá ngựa.

   Hạnh phúc thật tuyệt vời khi mỗi sớm mai thức dậy, tôi nhìn thấy gương mặt nàng đang kề cận, viền mi khép nhẹ, hơi thở đều đặn, đôi môi như đang phụng phịu trong một giấc mơ nào đó. Tôi vẽ khuôn mặt nàng bằng ánh mắt yêu thương trong sự im lặng của ngày mới. Những sợi tóc mềm mại của nàng cọ vào mặt tôi buồn buồn, khiến tôi những muốn vùi đầu vào hương tóc ấy mãi mãi.

   Có những ngày nỗi nhớ nàng bỗng dưng trỗi dậy. Chỉ kịp hối hả nhắn tin cho nàng rủ rê trốn làm đi chơi. Rồi cả hai đứa hí hứng đón nhau, vui mừng như thể mới là tình nhân. Nếu ngày xưa, tôi đón đưa nàng đi làm để rồi trả về cho bố mẹ nàng thì giờ tôi đưa nàng về thẳng nhà chúng tôi.

   Nếu ngày xưa, tôi ở nhà đoán già đoán non giờ này nàng đang làm gì thì giờ đây tôi lúc nào cũng có nàng bên cạnh. Nàng sợ nhỏ thuốc mắt à, đã có tôi nhỏ hộ. Nàng sợ bóng tối à, đã có tôi chở che. Nàng sợ gián à, đã có tôi là dũng sĩ diệt gián. Việc gì tôi cũng làm được vì nàng. Tôi là anh hùng mà.

   40 tuổi

   Hình như mình già thật rồi? Vợ chồng tôi vẫn nói với nhau như vậy khi thấy hai đứa trẻ lớn lên từng ngày. Suốt ngày bận tối mặt tối mũi ở cơ quan, đến lúc về nhà cũng không được yên với mấy đứa. Thành ra đừng nghĩ đến chuyện đi chơi để nâng cao đời sống tinh thần. Xem phim, xem kịch, xem ca nhạc... tất tật đều xa lạ. Với lại có lẽ đến tuổi này, những nhu cầu về tinh thần giảm xuống đến mức tối đa. Căn bản là không có thời gian và đã quá mệt.

   Nhưng dù bận đến mấy, tôi vẫn thích được pha nước tắm cho cô ấy vào buổi tối. Và xoa bóp bàn chân cô ấy bị cước sưng vù lên trong chậu nước muối ấm vào những ngày đông lạnh buốt. Thấy cô ấy hết đau và ngủ ngon cho đến sáng là tôi an tâm. Cô ấy vẫn dặn tôi là đừng kể cho ai nghe chuyện này, người ta dễ nói này nói nọ. Tôi lại không thấy sao cả. Ngại gì đâu chuyện chăm sóc nhau cỏn con ấy. Mình chăm vợ mình, đâu phải chăm vợ người khác mà sợ nói nhỉ?

   50 tuổi

   Kỷ niệm 20 năm ngày cưới. Tôi đưa mình đi nghỉ. Mình vốn thích những chỗ yên tĩnh không có quá nhiều người. Chúng mình nằm dài bên nhau, lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ đằng xa. Điện thoại đã tắt. Bọn trẻ ở nhà đều đã biết tự lo.

   20 năm, khoảng thời gian vụt qua nhanh tưởng như ngày hôm qua. Đêm đầu tiên ở biển, chúng mình đã thức cả đêm nói chuyện. Có những kỷ niệm, những cảm xúc và suy nghĩ thầm kín giờ mới kể nhau nghe.

   20 năm, chúng mình cùng nuôi nấng, dạy dỗ các con và gây dựng cuộc sống. Có những ngày mưa bão nhưng sau rồi tình yêu vẫn ở lại bên mình.

   20 năm, mình đã vất vả bao nhiêu. Có những đắng đót trong lòng, vào một lúc nào đó, tôi đã không sẻ chia với mình.

   20 năm, tôi cầm tay mình, đeo cho mình chiếc nhẫn đáng ra tôi phải có cho ngày cưới. Chiếc nhẫn tròn, không kim cương, không saphire, mà khiến mình bật khóc. Tôi ôm mình vào lòng nói lời xin lỗi và cảm ơn.

   20 năm, tôi vẫn có thể nói lời yêu mình mà không chút đắn đo, không chút gắng gượng. Lời yêu không xa lạ và không phải một mỹ từ.

   60 tuổi

   Con cái đều đã lớn cả, chúng bứt đi hết rồi. Chỉ có hai vợ chồng già, ăn ít, tôi bảo em đi chợ tuần rồi nấu cho cả ngày ăn mà em không chịu. Em vẫn hàng ngày đi chợ, nấu cơm. Mỗi thứ liu xiu trong lòng đĩa nhỏ nhưng cái gì cũng ngon mắt. Em bảo ngày xưa mải lo cho chúng nó, giờ là lúc mình lo cho nhau.

   Chiều đến hai vợ chồng đi bách bộ. Hết hai vòng hồ thì ngồi ở ghế đá nghỉ, nói dăm ba chuyện linh tinh. Có những lúc lâu im lặng nhìn ra mặt hồ, thấy bình yên lạ lùng. Đôi lúc tôi thấy mình thật may mắn vì giờ vẫn còn khỏe mạnh và có em bên cạnh.

   Tối đến, em trải giường, tôi cầm sách đọc cho em nghe. Đến đoạn nào hay, thảo nào em cũng bắt tôi đọc đi đọc lại vài lần. Quyển này hai vợ chồng đi nhà sách mua dạo nọ, cùng với một chồng khác nữa. Từ đó đến nay, chúng tôi vẫn chưa xong quyển đầu tiên. Nhưng có sao đâu, vì chúng tôi còn rất nhiều thời gian, rất nhiều cho nhau.

   ... Tôi không phải là một nhân vật hiễn hữu.

   Tôi nằm trong mỗi chúng ta.

   Đó là những lát cắt chúng ta soi thấy trong cả cuộc đời.

   Có thể chỉ ngắn ngủi và thoáng qua, nhưng miễn là đừng bỏ quên nó trong một vách ngăn chật hẹp nào đó của trái tim.

   Đừng quên rằng chúng ta chỉ có một cuộc đời, một sinh mệnh, sẽ là quá muộn nếu để yêu thương vụt mất.


Nguồn: http://forum.vuontinhyeu....n-love.html#ixzz1rdcOgI8c
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Nắng, nóng, ngột ngạt. Mùa hè đã ngự trên hết thảy: bầu trời, mặt đất, không khí. Tiếng ve đầu tiên của mùa hạ bắt đầu từ hôm 12/4 rồi cứ thể rộ vang suốt những ngày qua - chỉ thi thoảng mấy ngày mưa rớt là bặt tiếng. Cái thi vị của tiếng ve đầu mùa hay thảng hoặc trong những lúc bất chợt khiến người ta ngẫm nghĩ hình như đã thay thế bằng một cảm giác inh ỏi, bức bối cùng với cái nắng nóng gay gắt? Có lẽ thế thật - nhất là vào ban trưa, nghe mà thấy sợ! Bên cạnh những cây hoa bằng lăng đã khoe sắc tím, hoa phượng bắt đầu nở lác đác, chỉ dăm ngày nữa thôi, nhiều nẻo đường của Huế sẽ thắm một màu phượng đỏ.
Một mùa hè "điển hình" nữa của Huế lại về...
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Nguyệt Thu đã viết:
Nắng, nóng, ngột ngạt. Mùa hè đã ngự trên hết thảy: bầu trời, mặt đất, không khí. Tiếng ve đầu tiên của mùa hạ bắt đầu từ hôm 12/4 rồi cứ thể rộ vang suốt những ngày qua - chỉ thi thoảng mấy ngày mưa rớt là bặt tiếng. Cái thi vị của tiếng ve đầu mùa hay thảng hoặc trong những lúc bất chợt khiến người ta ngẫm nghĩ hình như đã thay thế bằng một cảm giác inh ỏi, bức bối cùng với cái nắng nóng gay gắt? Có lẽ thế thật - nhất là vào ban trưa, nghe mà thấy sợ! Bên cạnh những cây hoa bằng lăng đã khoe sắc tím, hoa phượng bắt đầu nở lác đác, chỉ dăm ngày nữa thôi, nhiều nẻo đường của Huế sẽ thắm một màu phượng đỏ.
Một mùa hè "điển hình" nữa của Huế lại về...
Đồng Thanh...

Huế phát bực mình bởi tiếng ve
Ve ngoài Hà Nội vẫn chưa nghe.
Chao ôi, kẻ ghét, người mong mỏi
Dẫu vẫn chung nhau độc nhất hè.


:p
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vantrangcodon

Ngày hè văng vẳng tiếng ve
Bằng lăng nở rộ muốn khoe sắc màu
Ngoài hiên gió hát lao xao
Phượng hồng khoe sắc nao nao đón hè

hjhj....
sống trên đời cần phải có một tấm lòng để gió cuốn đi
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 65 trang (649 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [58] [59] [60] [61] [62] [63] [64] ... ›Trang sau »Trang cuối