Sáng sớm, mở cửa, ánh nắng đã chiếu vào nhà!
Một ngày thu nắng đẹp.
Mình đã sợ nắng, những cơn nắng chói chang trong mùa hè nóng bỏng; những con nắng cháy da cháy thịt trong những buổi trưa hè, nhưng tia nắng đến cuối chiều vẫn còn bức bối...
Nắng mùa thu không thế, buổi sáng sớm, nắng tràn vào nhà, làm cho mình không còn cảm giác lành lạnh hơi sương mai, khiến mình run lên nhè nhẹ.
Mùa thu không lạnh, tiết trời thu mát mẻ, nhưng đúng là mùa thu giống như một cô gái thất thường... Vừa nắng đấy, rồi lại mưa đấy, khiến cho em không biết bao nhiêu lần khó xử...
Có một lần, sáng sớm, trời âm u, ảm đạm, báo hiệu một ngày không râm mát thì có lẽ sẽ mưa... Rồi buổi trưa, những tia nắng lại ló qua đám mây ảm đạm, và dường như bù lấp cho buổi sáng ảm đạm, mặt trời lại tỏa ánh chói chang như giữa mùa hè... Em không mũ, không khẩu trang, không găng tay, không áo dài... Em với bụi bặm,...
Lại có lần, ánh sáng đã tràn mặt đất khi sớm về, nhưng chỉ một lát sau thôi, trời đổ mưa tầm tã, trời rót xuống những cơn mưa ngâu vào tháng bảy ta. Cứ mưa như thế, và lạnh... cơn mưa về làm dịu đi khí trời, những giọt nước lạnh đổ xuống, cũng làm cho không khí giảm nhiệt độ, và lạnh lùng em đi giữa cơn mưa... Không ô, không áo mưa, ướt mèm...
Nhưng những ngày thu thường là những ngày đẹp. Giống như những cô gái duyên dáng dịu hiền, nhưng đôi khi lại đỏng đảnh vô cớ. Những lúc ấy khiến cho cô trở nên dễ thương hơn trong những ngày thường...
Trời không nắng, không mưa, chỉ có những cơn gió heo may nhè nhẹ ru đầy những con phố dài ồn ã... Dù cho tiếng xe cộ vẫn kêu hoài không chán, thì thu vẫn dạo qua phố, vẫn nhẹ nhàng, thướt tha...
Chiều nay, nắng và gió, một buổi chiều sáng tưng bừng, với niềm vui say...
19.09.2007
Tôi viết dành cho những người đã, sẽ và đang hạnh phúcEm ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu