Tản mạn về loài hoa tôi yêu...
Tôi không biết chắc là mình yêu hoa gì nhất...
Lắm lúc ngồi tự nghĩ, tự hỏi, rồi cũng cứ thấy mơ hồ, không xác định được. Có điều tôi biết chắc chắn rằng mình không chọn hoa hồng - loài hoa vương giả - ở vị trí độc tôn trong lòng mình.
***
Thông thường tôi yêu những loài hoa mang màu trắng, kể cả những loài hoa dại, li ti, li ti bên vệ đường, trong đám cỏ hoang dã. Với màu trắng tinh khiết, có vẻ mỏng manh, chúng càng làm tôi thích ngắm nhìn...Hình như với các loài hoa màu trắng trời lại thường phú cho chúng một làn hương thật mộc mạc, đằm thắm, dịu dàng.
Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ mình yêu mê cây hoa Mộc ở góc vườn nhà Ông nội như thế nào! Hồi đó, mỗi sáng , ông tôi thường có thói quen uống trà sớm. Trước khi pha trà, bao giờ ông tôi cũng ra vườn, khi thì ngắt mấy nhánh hoa Soái trắng, buổi lại hái một chùm hoa Mộc nhỏ xíu , rồi vào nhà, thong thả bỏ chúng vào trong bình trà vừa pha...Chén trà chế ra mang màu vàng xanh của lá trà, quyện thêm hương hoa mộc mạc, hấp dẫn ngay cả với một con bé 7, 8 tuổi như tôi!
Lớn hơn một chút, mỗi sáng sau khi đã áo dài tề chỉnh, ôm cặp sách đi học, ngang qua chỗ cây hoa Mộc, lúc nào tôi cũng thò tay qua hàng rào chè tàu, ngắt một chùm, thả vào trong một trang vở. Đến trường, mở trang vở ra, cái mùi thơm thoang thoảng, ngòn ngọt của hoa Mộc lại lan vào khứu giác, dễ chịu vô cùng...
Bây giờ tôi vẫn còn yêu hoa Mộc và nhớ làn hương thơm của ngày xưa, nhưng tiếc thay, không tìm đâu ra được một cây hoa Mộc để trồng. Tôi vẫn nuôi ý định tìm và vẫn để ý tìm nhưng loài cây mộc mạc đó dường như cũng đã trôi theo cùng ký ức, hiếm hoi một cách lạ kỳ. Tết này, đến thăm nhà một người quen, thấy cây hoa mộc được đưa về từ đâu , tôi mừng rỡ như được gặp người thân cũ bao năm lại tìm về. Anh ấy thấy tôi thích, có hứa sẽ để ý tìm và tặng cho một cây, nhưng tôi thì không tin lắm bởi không biết đến bao giờ lời hứa đó mới thành hiện thực!
Trong vườn nhà tôi bây giờ cũng có nhiều cây ra hoa màu trắng với làn hương thơm không hẳn giống nhau: Quất, Mai Chiếu Thủy, Thiết mộc Lan, Trúc lưu ly và cả một cây hoa gì chưa biết tên chính xác. Lúc đầu, có việc đến nhà một BS quen, thấy ông thân sinh của anh ấy chăm sóc vườn cây cảnh, tôi lại lân la hỏi tên cây này, cây khác. Bác ấy thấy tôi cũng yêu thích cỏ cây nên đã nhổ tặng một cây con mà Bác bảo là cây Xơ-ry. Tôi thích lắm, vì vẫn nhớ những xe đẩy ngùn ngụt trái Xơ- ry đỏ thắm, hấp dẫn của đất Sài Thành. Đem về trồng, chăm ẳm mấy năm nay, năm ngoái vừa cho quả bói. Hoa nở ra màu trắng, thật thơm, thật mảnh, bao giờ đi ngang qua cây này tôi cũng ghé mắt ngắm nhìn. Quả có khến và nhỏ như quả Chùm ruột, mới đầu có màu vàng non, sau chín chuyển sang màu đỏ thẩm, rất đẹp...Những hương hoa đó, có loài chỉ bộc lộ mình về đêm , ngào ngạt như Thiết mộc lan; còn thường thì chỉ khoe hương vào lúc sáng sớm như hoa quất, hoa Mai Chiếu Thủy, hoa Trúc Lưu Ly, còn ban ngày, hương hoa lẫn khuất trong tán lá, phải ghé sát vào mới tìm thấy hương hoa...
***
Nhưng để cắm hoa trong nhà thì tôi lại chỉ thích hoa Loa kèn trắng hoặc hoa Cẩm Chướng!
Những năm trước, cô học trò cũ vẫn thường cứ thấy có hoa lạ là mua mang về biếu cô, nhiều lúc cũng chẳng biết tên hoa là gì. Để làm sang, thỉnh thoảng cô bé lại mang mấy cành hoa Ly kiêu sa về tặng. Hoa đẹp bởi sắc hồng pha trắng, nở chậm và lâu tàn, hương hoa lại thơm đáo để. Tôi lại không chịu nỗi cái mùi hương nồng nàn này nên ban đêm lại phải mang nó để tận ngoài hiên, nghĩ cũng tội cho đời hoa quá kiêu sa!
Ở Huế mấy năm gần đây, người ta nhân giống , trồng nhiều loài hoa kèn trắng. Cánh hoa trắng muốt, vươn dài như cái cần cổ thơ ngây mà quý phái của mấy cô Tôn nữ xưa. Nụ hoa khi nở không phô hết sắc hương riêng mà vẫn giữ được cái vẻ chúm chím như một nụ cười hiền thục, có lẽ vì thế mà tôi thích chăng?
***
Nhưng để ngắm hoa ngoài trời, giữa thiên nhiên cảnh sắc thì tôi lại chỉ thích ngắm hoa sen, hoa súng! Những khi có dịp ngang qua các cổng thành của Huế trong mùa hạ, tôi lại lấy hết sức bình sinh, hít một làn hơi dài để hương hoa sen dưới Hộ thành Hào vào hết trong buồng phổi! Những lúc đó, buồn đến mấy cũng sẽ tan thôi! Những lúc đi xa, khi ô tô hoặc tàu hỏa chạy ngang qua những đầm sen, những hồ trồng đầy hoa súng, tôi lại cảm thấy lòng đột nhiên thanh thản, vui lên. Trong tôi lại mênh mang, mênh mang những cảm xúc, hoài niệm...
Cái sắc sen hồng, sen trắng, súng tím ...sao mà hợp lòng tôi đến thế! Có lẽ tôi yêu chúng nhất, thật rồi!
Nguyệt Thu
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"