CHÚT HOÀI MONG LÃNG ĐÃNG CUỐI NGÀY XƯA
Ở đầu kia là giọng nói của em
Dẫu cách xa, vẫn ngọt ngào đến thế!
Giọng nói một thời đắng cay dâu bể
Đưa lòng em vượt gian khó thời gian.
Vẫn chỉ là thôi âm hưởng nhẹ nhàng
Những ngắt điệu không có gì thay đổi
Ta lắng nghe, quay lại thời nông nỗi
Giao hưởng dịu dàng bất kể không gian.
Bao khoảnh khắc trôi qua mọi nẻo đường
Chứa dịu ngọt và đắng cay nếm đủ
Con đường nhỏ, tuổi thanh xuân ấp ủ
Những màn mưa dịu lắng thuở yêu thương.
Ta vẫn đi và tim vẫn vấn vương
Từng tích tắc lá rơi vào khoảng nhớ
Mỗi phút giây nuôi ta từng nhịp thở
Mây rắc mưa, lấm tấm điệu dập dìu.
Biết cuộc đời, bao đôi lứa đang yêu
Bao nhiêu cặp giấu tim vào sắc buốt
Để cựa mình thành nhát đau cháy ruột
Đốt yêu thương thành ngọn lửa cô liêu.
Em thân yêu! Thời gian cứ sớm chiều
Như ngọn nước thuỷ triều lên lại xuống
Ta không như con sóng kia vất vưởng
Vạ vật bờ mà chẳng hiểu vô ưu.
Ta và em không phải muối và đường
Không thể tan khi giọt mưa đổ xuống
Cũng không như ngọn gió chiều bận rộn
Cuối ngày tàn, ai biết nghỉ ở đâu.
Tình yêu thương đâu phải phép nhiệm màu
Không có những bản tình ca dang dở
Cũng không những hẹn hò mà trăng trớ
Để tím chiều lối lạc bóng sương mơ.
Ta chờ em, một đời chẳng là thơ
Cũng không phải dừng lại bờ vô tận
Con sóng tan, vẫn bao con lận đận
Chưa chắc tìm ra bến đỗ bình yên.
Bao năm rồi, em vẫn giữ hồn nhiên
Để ta gặp lại một thời trai trẻ
Em không muốn và ta chưa chắc thế
Nhưng sao đâu, chỉ là chút muộn mằn!
Ta lo rằng em có chút băn khoăn
Như lòng sông in bóng thời mây nước
Ngập ngừng mãi mà không sao nói được
Chút hoài mong lãng đãng cuối ngày xưa.
23-7-2107
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng