Trang trong tổng số 38 trang (379 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Mùa Thu

Chị Thi Hoàng!
Em cảm ơn lời chúc tốt đẹp của chị dành tặng em, chị biết không , không phải tự dưng mà nhãn quan nhìn cuộc sống của em như chị đã nhận định, có lẽ sự trải nghiệm và nhất là khi con người ta đã bước qua ranh giới của sự đau khổ tột cùng, người ta nghiệm ra một điều là nếu sống thì sống sao cho ý nghĩa và trân trọng từng phút giây đang sống. Cuộc đời có bao lâu đâu mà phải tranh chấp đố kị, ghanh ghét , khẩu chiến hay ẩu đả lẫn nhau....những gì còn trên thế gian này hầu như sẽ là hư vô sau khi thể xác không còn, chỉ còn lại dư âm của tình cảm con người là còn tồn tại mãi mãi.
Còn nỗi đau nào hơn khi mất đi một đứa con và người mẹ hiền mà mình yêu thương hết mực,nhưng những người thân thương vẫn luôn sống bởi trái tim em luôn hướng về họ.Cho dù có ai đã từng nói đừng khóc, đừng nhớ đừng thương người đã mất để họ được giải thoát lên thiên đàng, nhưng em không chấp nhận và ngoan cố giữ người thân thương bên trái tim mình.
Có lẽ tình yêu thương đã xoa dịu nhãn quan của em về cuộc sống, chuyện cơ quan nào cũng thế chị à, nhiều vấn đề , căng thẳng nhất là các mối quan hệ . Thường thì con người đều luôn nhìn thấy nhược điểm của người khác nhiều hơn là thấy được ưu điểm và mặt mạnh của nhau.Hầu như không dễ dàng bỏ qua , tha thứ cho nhau nếu như ai đó dám xúc xiểm nói xấu mình sau lưng, đôi khi cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.....mình rất khó kiểm soát cơn nóng giận phải không chị, em cũng đã từng như thế, nói những câu cay nghiệt, buồn và khóc đến độ trầm cảm.Nhưng rồi thì mọi việc cũng đâu có khá hơn đâu, buồn thì cũng đã buồn mà sầu thì có vơi đâu.Thôi thì hãy tha thứ cho người và tội nghiệp cho người khi người ta nói để hại mình trong khi mình không phải thế ....cũng chẳng cần phải giải thích này nọ, em nghĩ cứ sống như bản chất của mình, tự nhiên sống đến một lúc thì họ sẽ hiểu thôi, đôi co làm gì rồi thành cãi nhau, gây nhau rồi cả hai đều buồn.
Chuyện phụ nữ chúng mình nói xa nói gần thì cũng chỉ là những chuyện tình cảm gia đình bè bạn,chuyện cơ quan, chuyện về những người sống chung quanh chúng ta. Thường thì phụ nữ khá là bộc trực, cả tin và hay nhầm tưởng về tình cảm đôi lứa, chính vì vậy mà phụ nữ vừa thật đáng yêu, lại vừa thật đáng thương và đàn ông thường hay mỉm cười sau lưng chúng ta về cái tính cả tin rất chi là phụ nữ đàn bà.
Hì, chị sẽ cười em ngay mà xem, đôi khi em suy nghĩ miên man như một người phụ nữ 90 tuổi , chà, thế thì chị sẽ phải ngấp nghé 100 ấy nhỉ ? Chúng ta sẽ không già cho dù chúng ta có hơn trăm tuổi phải không chị, hy vọng tâm hồn chúng ta mãi trẻ trung để yêu đời yêu người mãi mãi.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Mùa Thu yêu quý
Cám ơn em đã chia sẻ với chị những nỗi niềm buồn vui của em. Có lẽ cả hai chị em mình có chung một điểm là sự đa sầu đa cảm nên đã tìm đến với nhau...Chị luôn cảm thấy bình yên nhẹ nhõm khi đọc Khoảnh khắc đời của em. Chị cũng luôn nhắc nhủ mình: Hãy nhìn đời thiện cảm hơn để cho dễ cư xử, dễ sống. Hãy yêu tất thảy những cái đang có xung quanh mình để cho cuộc đời đẹp thêm một chút.
Mùa Thu à! Có thể chị em mình già về tuổi đấy. Cũng chẳng sao cả, chị vẫn cứ muốn được nghe mãi cái sự già của em đấy. Già mà tâm hồn trẻ trung yêu cuộc sống như em thật là đáng quý. Chị cứ mong em mãi thế em nhé.
Chị Thi Hoàng chúc em luôn có nghị lực và niềm tin trong cuộc sống.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Cảm ơn chị rất nhiều! ở thế giới mà hầu như không biết nhau như thế này, thật là thoải mái và dễ chịu chị nhỉ !Mấy hôm nay em bị cảm nên khá là mệt mỏi, sáng nay thấy đỡ một chút rồi chị à.Phía sau nhà em họ đang xây dựng, không gian trở nên ồn ào hơn mọi hôm rất nhiều !Bé con nhà em thi môn toán tệ quá, có 7 điểm thôi, hay do buồn con mà bệnh cũng nên..hì.Bé nhà em lười học lắm, chỉ thích chơi và nhõng nhẽo thôi, mấy hôm em bệnh bé nhõng nhẽo đòi hun mẹ, em bảo sợ con lây cảm nên không cho hun.Bé rơm rớm nước mắt rồi khóc ngon lành, bảo mẹ không thương con...thấy tội con nên em hun vào đôi má bầu bĩnh của bé, thế là cười tươi hết khóc ngay.Sống tình cảm đó là điều em biết, nhưng em cũng không tránh khỏi những lo lắng đời thường khi nghĩ lo cho con.Mong con đừng quá uỷ mị và phải nhận biết được chân tướng của sự việc để có cách giải quyết tình huống một cách chín chắn , thấu tình đạt lý.Thật khó để biết trước tương lai thế nào ?nhưng lo lắng đó là suy nghĩ của hầu hết những người mẹ có con gái.
Chiều nay cơ quan em lại họp, không biết có chuyện gì không nữa.Nhỏ bạn vẫn thông tin thường trên mail về tình hình học tập bên TQ, nói chung thì ngôn ngữ không biết nhưng do có chuyên môn nên theo cũng khá tốt và học rất vui.Vậy cũng mừng cho nhỏ bạn.
Nhỏ bảo , hãy đợi nhỏ về rồi hãy viết đề tài, ui , mấy bữa nay em cũng là viết gì thêm được đâu....cơ quan cũng còn khá nhiều việc chưa hoàn tất.Biết thầy hướng dẫn sốt ruột, trong tháng này phải ghé thầy để xin sự đóng góp chỉ đạo.Tuần trước kế hoạch không thành do chị bạn chưa xong.
Biết anh lo lắng, chăm sóc em nghĩ mình may mắn và phần nào an ủi trong cuộc sống lứa đôi.Tình yêu gia đình đối với phụ nữ chúng mình có một vị trí hết sức quan trọng , ảnh hưởng khá nhiều đến con đường mà mình lựa chọn phía trước.
Sinh nhật lần này anh hỏi, cậu bạn có nhắn tin chúc mừng em không ?Em bảo là chắc cậu ấy giận em rồi, do mấy lần cậu ấy nhắn tin mà em thì vô tâm quên, đến tối hoặc hôm sau mới nhớ để nhắn lại, cậu ấy cũng khá nhạy cảm để biết giận hờn nữa đấy!Anh bảo, giọng trầm buồn buồn sao đấy , uh, tội nghiệp người ta ..rồi một khoảng lặng.Em hiểu cảm xúc của anh, hiểu về niềm tin tuyệt đối của anh dành cho vợ, đó là điều em luôn tự hào về anh ấy.Rất đàn ông và bản lĩnh , có lẽ phụ nữ thật khác chị nhỉ, hay suy nghĩ lung tung, hay qui chụp và ghen tuông.Thì thế mới là phụ nữ chị nhỉ ?
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Nằm mà nghe những trải nghiệm đã qua,thấy lòng mình nhiều trăn trở.Mỗi lần nhìn thấy chiếc huy hiệu ngày xưa, lại muốn trả lại cho gia đình họ, nhưng tìm họ nơi đâu, mình mang nặng một lời hứa xuốt 27 năm nay với một cậu bé .Khi mình học lớp 5 chuyển vào nam theo gia đình, rồi gặp cậu , mình không nhớ tên chỉ nhớ là hình như cậu nhỏ hơn mình 1 đến 2 tuổi gì đấy.
Cậu một mình trốn vào nam theo đoàn tàu bắc nam, không một xu dính túi, cả nhà cậu ấy phát hoảng và may mà cậu an toàn cặp bến và được ông bà nội chăm sóc.
Suốt 3 tháng hè, cậu chơi với nhóm chúng tôi, đánh cầu lông, đánh bóng bàn, chơi trò cá sấu lên bờ ...rồi ngày cậu phải chia tay trở về miền bắc để đi học, cậu bảo có món quà tặng tôi,mở gói quà được bọc trong những lớp giấy tập , hoá ra là một chiếc huy hiệu nhỏ rất đẹp, hình ông LêNin.Nghĩ cũng buồn cười, cậu bảo khi nào cậu về rồi mới được mở ra xem, sau đó khoảng mấy tuần thì có một lá thư nghệch ngoạc viết bằng mực tím, đại thể rằng, khi nào tớ vào cậu gửi trả lại tớ chiếc huy hiệu đó nhé bởi tớ lấy của ông mà chưa được phép của ông.Từ hồi đó đến giờ mình vẫn giữ chiếc huy hiệu, mình muốn trả lại cho ông của cậu, nhưng tìm ông của cậu nơi đâu, mấy lần chuyển nhà, may mà chiếc huy hiệu không bị mất.Mình mang nặng một lời hứa với cậu như vậy, mình biết đối với ông của cậu thì chiếc huy hiệu đó có ý nghĩa rất quan trọng, là kỷ niệm, kỷ vật một thời trai trẻ ....không biết ông của cậu còn sống không nữa, dù thế nào thì mình cũng sẽ mang trả lại cho gia đình ông của cậu.Nghĩ đến đây mình thấy nhẹ nhàng hơn, khi canh cánh bên lòng luôn là những hồi ức và kỷ niệm.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Chào Mùa Thu
Chị lại ghé vào Khoảnh khắc đời để nghe em nói nghe em chia sẻ đây.
Chị chia sẻ với MT về tâm trạng của người mẹ có con gái còn nhỏ. con gái thường nhõng nhẽo hơn con trai em ạ. Và dường như cô bé có vẻ cũng đa cảm đấy nhỉ, thật đáng yêu em ạ. Còn việc cháu thi Toán chưa được điểm cao như ý muốn của mẹ thì mẹ cũng đừng buồn(nếu có buồn cũng đừng cho bé biết). Đừng trách bé mà phải tìm cách động viên bé em ạ, phải có lòng tin vào bé và đừng đặt kì vọng quá lớn vào con trẻ.
Ví như em có thể nói với bé như thế này:" Con thi Toán được 7 điểm là khá rồi đấy, mẹ chúc mừng con, nhưng lần sau con cố gắng cho điểm cao hơn thì mẹ còn yêu con nhiều hơn nữa".
Tất nhiên còn phụ thuộc vào năng lực của con để mà kì vọng em ạ. Chị cũng có con gái, cháu đang học lớp 6 cũng bướng bỉnh và rất cá tính. Cháu không thích học môn Văn nhưng rất mê đọc sách báo. Khi học lớp ba, lớp bốn cháu lười suy nghĩ, chỉ làm cho xong bài là thôi. Nhưng khi học lớp 5, chị quyết tâm dạy đến nơi đến chốn, chủ yếu là hai mẹ con cùng học cùng chấm bài cho nhau, vậy mà cháu tiến bộ nhanh lắm. Nhiều bài làm Văn được cô giáo đọc mẫu trước lớp. Năm nay học cũng tương đối đều, vừa rồi cháu thi HKII Toán được 10 Văn được 9 điểm nhưng còn tội lười ăn, ngày nào cũng bị mẹ đe không cho đi học vì ăn ít...
Dạy con quả thật là khó lắm đấy em ạ. Chị chia sẻ với em, hãy tin vào con, yêu thương con chân thành thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi em ạ.
Mùa Thu ơi! Đọc những dòng viết của em chị cứ gặp lại những cảm giác thật nhẹ nhàng và yên bình. Chị cũng thấy đồng tình với em trong cách cư xử với mọi người: cứ nghĩ đẹp về mọi người để cuộc sống của mình đẹp hơn có ý nghĩa hơn em nhỉ.Chị thật sự thấy thanh thản mỗi khi đọc những trang viết của MT.
Hôm nay chị bận chấm bài thi cho Học trò vừa thi thử TN 12 ngày hôm nay. Chị chúc em vui và có được tất cả mọi điều mình ao ước.Hẹn gặp em hôm sau nhé.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Chị quí mến !
Em cảm ơn chị rất nhiều, đúng như chị nói, dạy trẻ quả là khó quá, em thật sự lúng túng trong cách dạy con, có lẽ em quá kỳ vọng vào con, trước tới giờ bé con em đều học sinh giỏi, đùng học kỳ này bé học giảm sút môn toán đến nỗi chỉ có thể là học sinh tiên tiến.Điều mà em khó có thể chấp nhận.Có lẽ trong mắt của bé ,em là người mẹ nói nhiều, nói dai, nói mãi về việc học, chỉ cần thấy con xem ti vi là em khó chịu cằn nhằn, em luôn miệng nói, tại sao con không lo làm một việc gì có ích như học đàn, học vẽ, học cách dọn dẹp nhà cửa, học rửa chén ....vv, hãy phân bố thời gian cho đủ các việc và chính yếu là việc học, có lẽ em đã quên mất bé còn là trẻ con.Bé bảo sao suốt ngày chỉ thấy học , sao không phải là động từ chơi.Cuộc sống giờ không còn đủ thời gian để chơi nữa rồi, con chỉ có thể tranh thủ học và chơi ở trường cùng bè bạn, còn ở nhà thì bé chỉ có đủ thời gian cho việc học, nếu chỉ cần xem 1 tập phim thôi là coi như hết quĩ thời gian để học.
Bé con nhà em hiện tại thích môn văn hơn môn toán, việc ăn uống thì bé đang có chiều hướng tăng cân, chiều cao thì khá khiêm tốn, khá nhạy cảm, điều này làm em lo lắng.
Em có lẽ là bà mẹ thật khó tính và khắt khe với con và với chính bản thân mình.Giờ này bé con em đang học đàn, cô giáo của bé đang dạy ở dưới nhà, chút nữa là tới giờ cơm, sau đó thì do là ngày nghỉ em cho bé thoải mái một chút trong việc xem phim.Nhiều lúc em thấy thương con, nhưng cuộc sống này mà không cố gắng học thì sẽ vất vả lắm trong tương lai phải không chị !
Việc trên lớp của bé cũng nhiều vấn đề lắm, bé kể nhiều cho em nghe, cũng bạn này thích bạn kia, bạn nọ ghét bạn kia...chỉ khác là các bé còn nhỏ nên sự việc tương đối đơn giản và dễ thương.Em bảo thế con có ghét ai không , có thích ai không , bạn đó tên gì ? may mắn là bé không ghét ai, thích thì bé con nhà em có nói tên một bạn trong lớp.Nhưng bé lại kể là bạn này ghét bạn kia , thế là em lại thuyết giáo một bài dài lê thê về sự yêu và ghét, bé có vẻ chăm chú nghe và đồng tình quan điểm là không nên ghét một ai, bé giải thích là nếu ghét một ai đó thì tội nghiệp cho người ta, rồi sau này biết đâu biến thành con này con kia không được đầu thai làm người.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Em à.
Thực sự dạy con trẻ rất khó. Bé nhà chị rất cá tính nên chị cũng thấy có lúc buồn vì con không theo ý mình. Nhưng trong công việc của mình chị cũng rút ra nhiều bài để dạy con trẻ.
Đối với lứa tuổi nhỏ như bé, mình vừa là mẹ là chị và là bạn để dạy để chia sẻ để chơi cùng nữa kia. Bây giờ gia đình nào cũng ít con nên chúng không có anh chị hoặc em để chơi để chia sẻ. Con bé nhà chị khi còn học mầm non tối nào mẹ cũng dành 30 đến 60 phút để chơi để nghe bé kể chuyện và có khi còn dạy mẹ múa, hát những bài cô đã dạy ở lớp. Cháu rất vui, nên chuyện gì cũng kể cho mẹ nghe vầ biết vâng lời mẹ. Còn bây giờ lớn thì có nhiều việc khép mình ít chia sẻ với mẹ hơn nên mẹ phải thường xuyên lân la để tham gia các việc của bé. Chị cũng cho cháu xem TV các buổi chiều từ 17h dến 18h và các buổi tối thứ 7 chủ nhật với điều kiện là bài đã học xong, vệ sinh cá nhân xong và các công việc như nấu cơm rửa bát phần việc của cháu hàng ngày là phải chu toàn. Lâu lâu mẹ rửa hộ bát cho một buổi, cháu vui lắm...
Theo chị thì đừng ép con nhiều thứ quá em ạ. Xem TV, đọc sách hoặc chơi với bạn bè cũng là học. Chất lên vai con trẻ nhiều yêu cầu của người lớn  nó không gánh nổi đâu em ạ. Và khi mình kì vọng vào con nhiều quá nó không đạt được thì mình lại thất vọng và sẽ bớt yêu con đi, làm vậy con bị tổn thương mà mẹ thì cũng day dứt.
Bé nhà em còn nhỏ, việc lấy lại cân bằng trong việc học của bé vẫn còn nhiều cơ hội. Em nên dành thời gian cùng học với con nhưng phải tạo cho hắn tính tự giác không dựa dẫm vào người khác. Em có thể tìm hiểu thêm các bạn của bé, rồi nêu gương các bạn cho bé thấy, nhưng phải khéo nếu không nó cũng dễ tự ái đấy.
Chị kể cho em nghe: Con bé nhà chị trước đây nhiều lần bố mẹ gọi dậy để ăn cơm đi học nó không dậy ngay vì nó lười ăn sáng, chỉ dậy vệ sinh cá nhân xong là nó đi học ngay nên nó hay dậy muộn. Thế là một hôm chị kể cho nó nghe một chuyện: Thi Hoàng à, con có biết bé Ngọc Anh nhà chị Lan không? hắn nói: Con biết rồi, nó bé tý tẹo mẹ ạ, nó học lớp 1 con biết rồi. Mẹ bảo: Vậy mà chị Lan kể cho mẹ nghe là sáng nào Ngọc Anh cũng tự dậy từ 5h30, vệ sinh cá nhân xong rồi còn quét nhà cho mẹ,thậm chí có hôm còn dậy sớm hơn cả bố mẹ nữa. Sáng nào Ngọc Anh cũng ăn một bát cơm mới đi học nên nó bé mà học giỏi và đánh bóng bàn giỏi nhất trường, được Huy chương vàng của tỉnh nữa. Chị kể vậy nó chăm chú nghe và hỏi mẹ: Thật hả mẹ? Mẹ nói: Con cứ hỏi thử Ngọc Anh xem. Nó lẳng lặng không nói gì.Nhưng sau đó cháu tự động để chuông báo thức, tự dậy và mẹ không phải gọi dậy buổi sáng đã hơn một năm nay rồi...
Em à, "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", tuỳ vào điều kiện và hoàn cảnh để dạy con nhưng chị nghĩ mình yêu con chân thành, mình khéo léo một chút chắc là không khó đâu em nhỉ? Chị chúc em khéo léo nhẹ nhàng và thành công trong việc dạy bé yêu của mình.
Chị cũng chẳng có kinh nghiệm gì đâu, chỉ là một chút chia sẻ với em đấy thôi. Luôn vui vẻ em nhé.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Em cảm ơn chị nhiều!Chuyện học hành của con là mối quan tâm hàng đầu của hầu hết bậc phụ huynh.Vâng, em sẽ cố gắng để cùng bé vượt qua giai đoạn này.Hè này em sẽ cùng bé lên kế hoạch cho việc học hành nghiêm túc hơn.
Thành phố chiều và tối qua mưa lớn quá, không khí mát mẻ dễ chịu ngay lúc đó, về đêm thì không khí oi oi là.Mưa làm cho con người trở nên tâm trạng.Khoảng thời gian thơ thẩn trở nên hiếm hoi, chỉ còn thực tại với những bộn bề của cuộc sống.
Hôm qua là ngày đầu tiên bé con em đi học thêm ngoại ngữ , bé thấy vui và thích thú, bước đầu như thế là ổn.Không biết kết quả trong tương lai gần thế nào, đành chờ đợi vậy.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

MẸ ƠI ! ĐỪNG KHÓC

(Yêu thương tặng bé T.H và tặng những em bé không may mắn được sống trên cõi đời này.)

Tôi là một linh hồn ba tuổi, sống bên cạnh những người thân yêu, đêm càng khuya thì niềm trăn trở của mẹ càng dày.Mẹ khóc nhớ tôi, đó là điều tôi biết ….
Màn đêm, đúng là khi màn đêm buông phủ dày, màu thẫm đen xanh bao phủ cả không gian rộng lớn, sâu thẳm, vời vợi.Những ngôi sao nhấp nháy như những linh hồn bé bỏng hằng hà sa số đang tìm gặp mẹ của mình.Nhỏ nhoi lạc lõng và đáng thương, chúng không được sinh ra với hình hài trọn vẹn hoặc chúng được sinh ra để rồi chết. Dù thế nào thì người đau đớn và khổ tâm nhất vẫn là người mẹ, nỗi đau quặn thắt, âm ỷ lan truyền đến từng tế bào sống, chúng tàn phá nét thanh xuân của mẹ, nó được che giấu qua nụ cười héo hắt, phải thật tinh ý để nhận ra khóe mắt mẹ hằn sâu vết chân chim của niềm đau mất mát.
Xã hội là gì trong mắt con, con chẳng thể hiểu nổi những từ đao to búa lớn, khi người lớn tiếp cận ở những góc cạnh khác nhau thì họ sẽ có những quan điểm khác nhau về khái niệm gọi là xã hội; đối với con thì xã hội là mẹ , mẹ là trung tâm vũ trụ , mẹ là cả bầu trời và mẹ là bầu khí quyển yêu thương.
Mẹ đừng khóc khi con kể mẹ nghe về những suy nghĩ của con, ba tuổi con chỉ nói rõ ràng được từ Mẹ ơi ! Tuy phát âm hơi khó khăn nhưng đó là hai từ sâu thẳm trong trái tim con, con yêu mẹ!
Con thật khác với những đứa trẻ cùng trang lứa, con không thể đi được, con không thể nói được và con cần có mẹ hơn những đứa trẻ khác bởi con bị di chứng sau một lần sặc sữa .
Mẹ sinh đôi chúng con, con là chị , con thật khác với em của con, mọi người bảo thế, con có nước da trắng trẻo, đôi mắt to đen láy, hàng mi dài cong cong, sống mũi cân đối với khuôn mặt tròn xinh xắn thông minh.Do sinh non nên chúng con nhẹ ký, được nuôi trong lồng kính và một lần mẹ cho con bú khi quá mệt và rồi con sặc sữa , tím tái và ngưng thở.Sau khi bác sĩ sơ cứu ,thì não bộ của con bị ảnh hưởng dẫn tới tình trạng khó khăn trong vận động và chậm nói. Thời gian đầu hầu như không ai nhận ra, chỉ đến khi hai tuổi, em con bắt đầu nói và tập đi, còn con thì không thể.Con nhìn em khao khát, con muốn tập đi nhưng sao đau quá, con không thể điều khiển được tay chân.
Ba mẹ tìm mọi cách như vật lý trị liệu, châm cứu, ….để giúp con vận động bình thường như những đứa trẻ khác, nhưng thật khó, con lại thường xuyên đau ốm, lần nào cũng bệnh rất nặng, hai lần bác sĩ và gia đình đã cố gắng cứu con thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, các loại kháng sinh đặc trị được tiêm vào cơ thể con đến nỗi , sốc phản vệ cho lần điều trị sau cùng.
Sau những nỗ lực để giúp con vận động bình thường như những đứa trẻ khác, ba nghe người ta nói về ông thầy lang dân tộc, lấy máu thỏ cho uống sống, con thấy mùi ghê ghê do là món lạ nên con phản đối, nhưng ba nhất quyết cho con uống kiểu như còn nước còn tát, biết đâu con khỏi bệnh.Con biết chữa theo kiểu thầy lang là không dựa trên cơ sở khoa học, con biết gia đình mình là gia đình tri thức, nhưng vì muốn thử nhiều cách …để biết đâu thần may mắn gõ cửa.Kết quả là sau khoảng 1 tuần con sốt, có thể do virút trong máu của thỏ truyền sang con, mẹ và cô Hai cho con uống kháng sinh khoảng 5 ngày không hết sốt, con lên cơn co giật và nhập viện cấp cứu nhi đồng 2, thời gian đó ba lại đi công tác nước ngoài, em đi nhà trẻ, mẹ lo đi làm và cô giúp việc không chăm sóc con chu đáo. Những đêm con sốt, mẹ ôm con trên võng ngủ, con biết mẹ đuối sức lắm rồi, ba năm nay con không thể ngủ giường vì luôn giật mình thức giấc, cô giúp việc ngủ với em.Ông bà ngủ ở nhà ngoài .Thời gian đó con biết mẹ rất căng thẳng và mệt mỏi vì chăm con, con thật khác với các bé khác, ngày thường cũng như ngày ốm , cứ khoảng 15 phút là con rục rịc vài lần để chuyển đổi tư thế nằm trên võng cho dễ chịu và đêm nào mẹ cũng không ngủ ngon giấc như thế.Tối hôm cuối con sốt cao, mẹ quá mệt và lên lầu ngủ với em, con ngủ với cô giúp việc, con cần mẹ , con gọi mẹ ơi ! con đòi Mẹ, nhưng mẹ  vẫn lên lầu .Con biết mẹ quá mệt mỏi và căng thẳng, mẹ thèm được ngủ chút để lấy sức cho ngày hôm sau.Nhưng con cần có mẹ, chỉ mẹ có thể hiểu con, biết con cần gì , cô giúp việc là người lạ lắm mẹ à.
Cô ấy hình như không bình thường, sao mẹ không nhận ra điều đó, cả ba và mẹ đã nhờ không biết bao nhiêu người giúp việc, khoảng hơn 20 người lần lượt ra đi, lần nào họ cũng khóc và đòi đi vì lý do này nọ…bà nội con là người hay nói nhưng rất hiền từ và thẳng tính.Những cô giúp việc vừa chăm con vừa lo chuyện nhà cửa, điều này thật khó khăn cho họ.Thời gian đầu thì nhờ hai người giúp, nhưng sau do điều kiện nên chỉ nhờ một người giúp nhưng làm hai nhiệm vụ.
Thời gian con hạnh phúc nhất là thời gian con khỏe mạnh. Tóc con mượt mà đem nhánh, làn da căng hồng trắng trẻo, ngoại thường ghé chăm con và ngoại yêu con lắm, ngoại bảo lớn lên phải bù đắp cho em của con, con cũng không hiểu sao ngoại nói vậy với mẹ .Con nhớ những giây phút đùa giỡn với mẹ, mẹ cho con ngồi lên đôi chân của mẹ và làm xích đu, mẹ làm con cười ngất, mẹ ôm con vào lòng, áp đôi má của mẹ vào má con, sao mà con nhớ những giây phút đó quá!
Con biết những lúc đó, thoáng thấy nét mặt mẹ lo lắng, con đọc  được suy nghĩ của mẹ , mẹ lo lắng khi con lớn thì sao mà bồng bế con chứ gì? Lúc đó biết đâu con đi được, mẹ đừng lo.
Mẹ thấy không, con hầu như không biết khóc,mẹ không thấy giọt nước mắt nào trên khuôn mặt con khi con còn sống đúng không, duy chỉ có một lần phải không mẹ.Đó là bí mật mà chỉ ngoại và mẹ con mình biết.
Con nói được chỉ đúng 4 từ. Con biết mẹ vẫn luôn nhớ, con thường nói hai từ “Mẹ ơi!”  để mẹ biết là con luôn cần có mẹ , hai từ nữa mà con cũng thường nói đó là hai từ “đi chơi  “  để được mẹ bế bồng ôm ấp đi vòng vòng ra phố. Khoảnh khắc đó con hạnh phúc và đáng sống biết bao nhiêu, những giây phút ngắn ngủi sống trên cõi đời là những giây phút đáng ghi nhớ nhất trong cõi vĩnh hằng này.
Con không hiểu sao ba rất ít cho con đi chơi, những khi em được ba chở đi chơi con thèm lắm, con buồn nhưng chỉ biết đưa ánh nhìn về phía mẹ.Có lẽ ba ngại người ngoài nhìn con với ánh mắt thương hại, em của con thì nhận được tình yêu thương của ba và bên nội thật nhiều, còn con như là gánh nặng và trách nhiệm .Tất cả việc chăm sóc con đổ dồn trên đôi vai bé nhỏ của mẹ. Những đêm con sốt,con vật vã không ngủ là những đêm mẹ thức trắng vì con, con biết mẹ đuối sức và mệt mỏi cực độ.Những lúc đó bà nội bảo để ba ngủ yên giấc có sức khỏe đi làm kiếm tiền về nuôi con.Chính vì vậy mà con cảm nhận tình yêu thương của ba rất mờ nhạt.
Con biết mẹ đang nghĩ gì khi con nói thế, mẹ muốn nói với con là ba yêu con theo cách của ba chứ gì, đúng là nếu không có tiền mồ hôi vất vả của ba thì con làm sao sống nổi đến 3 năm, khi mà hầu như không tháng nào là con không bệnh.
Các bác sĩ cũng đã “cố “cứu chữa cho con, con nghe loáng thoáng là ưu tiên chữa cho trẻ bình thường,còn con thì chẳng biết họ có xếp vào nhóm trẻ bình thường không, nhưng con không thấy có phác đồ điều trị, chữa 10 ngày không hết sốt, vẫn luôn trong tình trạng nhiệt độ cơ thể cao 40 độ, con nghe từng mũi tiêm bơm vào cơ thể con, con thấy bứt rứt và đau đớn, bụng con trướng to, mắt con không thể mở, con luôn phải thở qua một cái ống , họ không khéo léo gì hết khi đặt ống, cổ họng con đau lắm mẹ à …con muốn nói với mẹ là con đau, nhưng không thể nói, tay chân con bị họ cột chặt vào thành giường, thi thoảng con tỉnh, con hé mắt nhìn mẹ vật vã bên giường bệnh, hôn con, ôm con mà khóc.Con biết mẹ rối trí, chỉ biết quanh quẩn bên con, chẳng biết làm gì để có thể cứu con …con biết mẹ đã cố gắng trong tình trạng bấn loạn như thế, bên cạnh mẹ chỉ có ông ngoại và bà Minh thay phiên nhau trực suốt mười ngày đêm như thế, quầng mắt ông và bà Minh thâm lại, lộ rõ nét mệt mỏi nhưng luôn cố gắng bơm không khí vào phổi để duy trì sự sống cho con. Con biết những tháng ngày sau đó mẹ luôn tự trách bản thân mình, tại sao không làm toáng lên để y bác sĩ có trách nhiệm hơn với con, để họ lưu tâm tới con mà cứu chữa….họ bất lực trước bệnh tình của con chăng?….trong trường hợp bất khả kháng họ chấp nhận trong vai trò thiếu trách nhiệm hơn là chấp nhận sự thật về trình độ yếu kém về chuyên môn.  
Con chứng kiến giờ phút mẹ đau đớn quặn thắt như ai cắt đi từng khúc ruột, cái nhìn mẹ vô hồn bên khung cửa sổ của bệnh viện, chợt một con nhện vàng sa trước mặt mẹ báo điềm hung.
  Mười ngày cuối cùng của con, con đợi ba ..đợi ba về và ba không thể về kịp để nhìn mặt con lần cuối.Con ra đi vĩnh viễn trong sự vật vã day dứt của ba, sự đau khổ của mẹ và niềm thương tiếc của cả gia đình.Đó cũng chính là lần duy nhất sau cùng mẹ thấy con khóc, chỉ có mẹ , ông ngoại và bà M nhìn thấy giọt nước mắt chia xa vĩnh biệt sau cùng của con . Khi mà mắt con nhắm, trái tim con ngừng đập và linh hồn con khóc.Con khóc trong đau đớn , trong nỗi xót xa, trong niềm đau khổ phải xa mẹ , xa ông ngoại, xa ba, xa em và xa những người thân… nhưng con lại được gặp bà ngoại, ngoại yêu con lắm lắm, linh hồn con vụt bay lên thành một vì sao bé bỏng , hằng đêm ngoại tỏa ánh trăng hiền dịu che trở ,bảo bọc linh hồn con .Vậy thì mẹ hãy yên tâm mẹ nhé !Cõi vĩnh hằng đâu có gì là khổ , chỉ thương mẹ cõi dương trần đêm đêm thầm khóc vì con!
Dù sao mẹ cũng hãy an ủi ba, thay con yêu ba nhiều hơn nữa mẹ nhé ! con biết từ dạo đó ba sợ phải đi công tác xa, sợ cảnh phải chọn lựa, thật khó khăn cho quyết định sau cùng.
Mẹ hãy nói với em của con là hãy trân trọng từng phút giây đang sống, học hành chăm chỉ hơn, sống đẹp, sống tốt dùm luôn phần của con mẹ nhé !
Đừng thương tiếc đừng khóc nhiều vì con, con sống khỏe và bình an ở cõi vĩnh hằng .Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe! Nói với ông bà , gì M và họ hàng thân yêu là con yêu họ nhiều lắm!
Vĩnh biệt ! Con đi đây. …À, Mẹ ơi! Những vì sao nhỏ hơn con là linh hồn của những em bé đôi khi chỉ vài tuần tuổi, các em ấy cũng đang tìm mẹ của mình và các em ấy cũng yêu mẹ như con, nhưng đôi khi bị lãng quên mẹ ạ!!!!….

2052012
ĐTT
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Em ơi!
Lần này không phải là một sự bình tâm nhẹ nhàng mà là một sự nghẹn ngào xa xót!
Phải chăng chúng mình vẫn an ủi nhau bằng các từ cửa miệng: là định mệnh, là số phận...Nhưng là gì thì cũng thật đau đớn xót xa.
Chị cũng đã ở trong hoàn cảnh như vậy. Đứa con đầu lòng của chị chưa kịp chào đời nhưng cũng không có cơ hội để chào đời... Là sự đau đớn xót xa không thể nguôi ngoai của người mẹ, chị không thể bình tâm đến hơn một năm trời em ạ...
Nhưng rồi mình vẫn phải sống, không chỉ cho mình mà còn cho người khác nữa em ạ...Một kí ức đau buồn luôn đau đáu nhắc nhở mình phải có trách nhiệm với nhưng người đang hiện diện xung quanh mình.
Cám ơn em, một lần nữa chị em mình có sự đồng cảm này em ạ. Chúng mình cần phải nghị lực hơn để yêu mọi người hơn em nhỉ.
22.5.2012 Thi Hoàng
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 38 trang (379 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24] ... ›Trang sau »Trang cuối