Vâng, cuộc sống luôn phức tạp và thế giới mạng là một phần của cuộc sống. Cả tháng nay em bù đầu với bài vở, sáng nay mới đưa thầy bản cuối, xem như tạm ổn, chỉ còn lo phần trình bày thể hiện có đúng và đạt yêu cầu hay không. Dạo này chị thế nào? Mọi việc vẫn ổn phải không chị? Hôm nay em tâm trạng quá chị à, muốn viết thật nhiều, thật nhiều để đầu óc thanh thản hơn.Bản nhạc dưới nhà nghe êm tai, gợi nhắc em nhớ về một thời dĩ vãng, tiếng sóng biển và vì sao chơi vơi, gọi em ...gọi em từ kí ức.
Hôm nào ghé đơn vị của thầy, đưa bài thầy sửa, lúc về thầy thường đưa ra tận nơi gửi xe, tận tình và chu đáo. Thật là không muốn phụ công thầy, hồi chiều thầy bảo chúc mừng em nhé, bài làm hơn 300 trang kể cả phụ lục, thầy bảo chắc đợi thầy đọc để sửa chứ chưa thể đọc sửa liền cho em được. Thầy hiền như ông tiên, tóc thầy bạc trắng và thầy luôn nở nụ cười hiền trên môi. Chúng em bảo nhau, cố gắng làm bài cẩn thận, tốt hơn để không phụ công thầy thức khuya sửa bài.
Em và chị bạn được thầy hướng dẫn, do chuyên đề 2, chẳng biết thế nào, cô lại chuyển chúng em đến thầy hướng dẫn.Lúc đó ngỡ ngàng,nhưng giờ thì ổn rồi, hoá ra là may mắn chị à, dù sao thì trên danh nghĩa là chỉ một mình thầy hướng dẫn, nhưng nhóm chúng em vẫn ghé cô và thầy cùng hướng dẫn. Do vậy mà mọi việc thuận buồm xuôi gió, tiến độ làm bài tốt, nội dung cũng ổn, chỉ còn phần báo cáo nữa là xong.Chắc cũng phải cuối tháng 10 mới bảo vệ. Em sơ qua tình hình để chị biết vậy mà.
Em chẳng hiểu sao, phần phụ lục làm tự động mà nó chạy trang, sửa cách nào cũng không được, loay hoay mãi, tối qua em phải tự đánh tay từng dòng, đến khổ. Đau hết cả gáy,vai, mỏi nhừ cả lưng. Than thở với chị để chị biết là vất vả lắm đó mà.
Vậy mà khi đơn vị phát động phong trào viết cho tập san, em cũng viết một truyện ngắn, mê câu chữ nên nhịn không được chị à, em gửi hai bài thơ trước cho tập san của đơn vị rồi. Họ bảo còn ít bài lắm, viết thêm truyện ngắn nữa, thế là trăn trở, thế là viết.
Từ hồi làm thơ tới giờ, em thấy tâm hồn mình có khác, hình như dễ cảm xúc hơn, dễ buồn và hay khóc. Điều đó thật tệ chị à, cuộc sống giờ đâu phải gì cũng khóc được, phải mạnh mẽ phải can trường thì mới có thể sống tốt hơn, vậy mà em thường hay suy nghĩ vu vơ, may mà bài vở đã ngốn của em khá nhiều thời gian. Nên thời gian mơ mộng cũng còn rất ít. Thành phố chiều nay lại mưa, hình như cứ mưa là em lại tâm trạng và viết nhiều đến thế! Anh xã em bảo:" em là con két của anh!" anh hay cười phá lên sau câu nói đó.hì
Nếu chị mệt thì nghỉ ngơi cho khoẻ, kẻo đọc tâm trạng vơi đầy của em mà kêu đau đầu thì khổ cho em. Chúc chị buổi tối vui vẻ bên người thân chị nhé !
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.