Nhà mạng làm khổ mình mấy hôm rày,do cảnh báo có virut làm mình sợ quá.Hôm trước đánh liều nhấn vào nút bỏ qua cảnh báo nên mới biết được thông báo của diễn đàn.Mình thở phào nhẹ nhõm.Cảm ơn diễn đàn đã thông báo kịp thời.
Chẳng hiểu sao biểu tượng của mình nhà mạng cũng làm mất luôn, giờ thì mình tạm để trống nhé!Khi nào có thời gian rảnh mình sẽ tìm hình khác trên mạng vậy.
Mình báo tin mừng là mình đã vượt qua kỳ thi tiếng Anh rồi, mình vui lắm ....khoảnh khắc đời thường của mình khá nhiều biên độ, mình chia sẻ cùng bạn nhé!
Ngày 7 tháng 3 trước khi tin chính thức được đăng mạng khoảng vài giờ thì mình nhận được cuộc điện thoại của H( cậu em hồi học chung lớp dự án bồi dưỡng tin học) báo tin chúc mừng chị đã đậu kỳ thi tiếng anh.Khi vừa có tin chính thức là H TKTT gọi điện thoại báo tin lần nữa, tin tức cứ nối tiếp làm mình vui ngộp thở.
Sáng ngày 8 tháng 3 nhận được tin nhắn của anh yêu chúc mừng ngày phụ nữ, sau đó là cậu bạn gửi tin chúc mừng ngày quốc tế phụ nữ , bất ngờ hơn cả là nhận được tin nhắn chúc mừng lễ 8 tháng 3 của 1 nhà thơ …. Vui, bởi cứ ngỡ anh giận tôi luôn rồi chứ .
Mình biết trong thế giới nghệ sĩ của anh, có lẽ mình là người dị biệt, những người con gái khác quen biết anh, họ vinh dự được cùng anh cafe bè bạn, họ hãnh diện khi kể tôi nghe về những buổi đi cà phê riêng với anh, mình biết anh là người nổi tiếng,tử tế và rất đàng hoàng.Nhưng điều đó cũng không phá vỡ được qui tắc của bản thân.Có thể anh nghĩ tôi tự cao nhưng mỗi người đều có khung chuẩn mực của cá nhân mà người khác không thể phá bỏ được.Ngay anh xã mình đấy, anh còn bảo, sao em cổ hủ thế, đi chơi với bạn bè có sao đâu, anh khuyến khích động viên tôi đi chơi cùng bạn bè nhiều hơn nữa, anh bảo đừng sống khép mình vào thế giới của cá nhân mà phải hòa đồng nhưng không hòa tan mới là giỏi.Có lẽ anh nói đúng, tôi chưa giỏi trong xã giao, nhưng đó mới chính là tôi.Có thể tôi bảo thủ, tôi sống thu mình vào vỏ ốc, để luôn thấy sự an toàn, tôi sợ trái tim tôi mong manh, chính điều đó mà tôi thường tránh né tất cả.
Tôi biết xung quanh tôi biết bao người bạn tốt, nhưng tôi hầu như để mất họ vì sự lãnh đạm chăng? Vì cái tính nhút nhát chăng? Vì sợ trái tim mình mong manh chăng ….
Tính thật thà, ngay thẳng và không khéo ăn nói , đôi khi làm người khác phật lòng…có phải vì vậy mà tôi luôn sống trong hoài niệm, kỷ niệm , để thấy cuộc đời luôn đẹp.Tôi luôn sợ và né tránh thế giới thực để sống trong thế giới của riêng mình, của gia đình mình….
Rồi ngày 8 tháng 3 buổi lên lớp, các em tặng hoa và hát chúc mừng ngày 8 tháng 3 qua bài hát dễ thương của tuổi thiếu nhi :”Mùng 8 tháng 3 , em ra thăm vườn “… nét hồn nhiên của các em làm tôi xúc động.Các em không còn ở độ tuổi thiếu nhi, nhưng tâm hồn các em trong trẻo quá, các em dễ thương, năng động, chịu thương chịu khó học tập và đặc biệt rất lễ phép .
Mình ngạc nhiên vì sự lễ phép của các em như hồi còn học phổ thông: “Thưa cô cho em xin phép vv….”thái độ thật lễ phép hai tay khoanh vòng , đầu cúi thấp để xin phép.
Tối ngày 7 tháng 3 nhóm chúng tôi đến nhà cô chúc mừng cô và 4 cô trò cùng đi ăn mừng ngày lễ, cũng vài lon bia và vài món như gỏi dừa hải sản, cháo lươn khoai môn, cá mú cuốn bánh tráng.
Lần nào đi ăn uống với nhóm cũng bị cô và nhóm cười ầm vì các khoản ăn uống của mình, đợt trước thì bị cô và chị Hạnh bảo là T không biết ăn cua, ăn cua mà lấy đũa moi moi nát bét như con nít, thế rồi cô và chị phải hướng dẫn cách bẻ con cua ra rồi theo sớ của nó mà ăn.Chết thật, mình nhiều thứ không biết quá.
Lần này thì cô và nhóm được dịp cười bể bụng vì mình ăn phải miếng gì chan chát , mình kêu ầm lên, cái gì mà chát quá thế này, ăn không được, rồi mình nhăn mặt lè ra.Cô và nhóm cười ầm, bảo đó là chuối chát thì nó phải chát chứ sao …ui trời, chết thật, sao chuối chát có thể chát như vậy sao.Có lẽ do mình không biết nên ăn luôn cả miếng chuối chát to đùng….ui, thật là xấu hổ quá.
Hôm tối 7 tháng 3 do chị H bị bệnh nên không thể đi .Nếu có chị H thì khoản bia chị uống khá, bé lớp trưởng bên PP cũng uống được, riêng mình và nhỏ V thì kêu thêm nước suối, uống bia chỉ có thể nhấp môi thôi vì thật ra uống không được sợ chóng mặt.
Nhỏ V dẫn đường, cô bạn cứ cười khúc khích vì mình chẳng biết đường gì cả, đi xe thì nhát trở ai , vậy mà cô chọn mình để trở cô, mình khá run nhưng làm ra vẻ bình thường hi hi , cũng phải 9h30 phút tối mới về tới nhà.
Cuối buổi tiệc vui , cô bảo, cái T nó nhát nên cô phải chăm sóc nó kỹ hơn, mang bài gửi cô xem trước.Nhỏ V tị nạnh bảo, sao cô thiên vị thế, còn em thì sao ?Em cũng gửi bài cô xem luôn thể nhé !
Chiều hôm 8 tháng 3 khoảng 16h, thật vui vì gặp thầy để báo tin mừng.Thầy bảo thầy sẽ khó mà quên được những cô học trò chăm chỉ, học ra học này, cô thì giỏi hóa, cô thì khéo ăn nói, cô thì khá văn chương.Thầy hỏi, sao T không thi vào khối văn …nhỏ V nhanh miệng bảo, thầy ơi hồi còn đi học, nhỏ T dở văn lắm, chẳng hiểu yêu đương thế nào mà văn hay chữ tốt hẳn lên, cả nhóm cười vang.
Thầy rất thích món quà tinh thần là bài thơ nho nhỏ, nhỏ V bảo đọc thơ đúng tâm trạng nàng muốn nói nên cô nàng xúc động muốn khóc.Khi thầy đọc thơ, mình quan sát rất nhanh, thầy thoáng giấu xúc động qua nụ cười rạng rỡ.Công nhận thầy tinh thật, mới đọc lướt qua là thầy chỉnh rồi, thầy bảo sao không là những cô trò nhỏ mà chỉ là cô trò nhỏ ….ai dà .
Thầy bảo, mình còn giỏi xúi nữa, chẳng là mình hay có ý tưởng hoặc muốn nhắn gửi gì thì nhỏ V nói dùm, chớ hề mình gọi điện nói chuyện với thầy cô nào? Mình cảm thấy sợ sệt và không tự tin.
Bởi thế mà liên lạc với thầy với cô là nhỏ V nhận lãnh nhiệm vụ ngoại giao.Cô nàng khéo ăn nói ra phết,hồi bảo vệ đề cương xong, hai thầy trong hội đồng còn xin số điện thoại gọi điện thoại cho nhỏ V khen cô nàng đủ điều, rà soát lý lịch trích ngang của nhỏ V, rồi còn khen cô nàng có nụ cười duyên, đôi mắt biết nói …ui trời, các thầy thiệt là khéo làm người khác vui.Nhỏ V cười tít cả mắt làm mình cũng vui theo.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là bảo vệ luận văn, thời gian nhanh thật đấy, bây giờ là giai đoạn cấp tốc để hoàn thành đề tài nghiên cứu, lại trăn trở lại lo lắng ưu tư.
Kỷ niệm đong đầy trong niềm vui ngấn mắt …mình sẽ nhớ mãi những kỷ niệm bên thầy cô, bạn bè, người thân.
Hành trang để mình vững tin tiếp bước trong cuộc sống này chính là tình yêu thương của mọi người trao tặng tôi.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức giấc
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.