Trang trong tổng số 9 trang (85 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Ta sẽ nhớ tiếng mưa qua cửa chớp
Mưa rơi
Đêm sâu
Mưa Hà Nội đục ngầu
Những bùn lấp màu nâu
Những cay cực bụi đời chưa kịp lắng
Những cát pha phơi trắng nắng trưa hè
Sau đêm mưa
Bẩn thỉu
Ướt át... thành phố không sạch sẽ
Không rửa hồn qua nổi cơn mê
Mưa phố tắt đèn, mất điện,
Mưa ậm ào những gió
Mưa không yên với những người không yên
Hà Nội, mưa, ai rao một tiếng dài lạc lõng
Hà Nội, mưa, ai đi qua lách cách, ngả nghiêng
Hà Nội, mưa, nhập nhoạng, của những kẻ không tiền
Mất ẩn nấp giấu mình trong xó tối

Hà Nội, mưa bay, tóc rối
Cô gái nào lặng lẽ dưới tán lá xanh xao
Đứa trẻ nào ước ao một mái hiên ẩm ướt

Hà Nội, mưa say, hơi cay
Dăm ba đứa không nhà, uống rượu vui lại khóc
Cơn mưa mặn nhớ nhà

Hà Nội, mưa đan tay
Cafe đắng giọt buồn qua phin lắng
Cơn mưa đâu còn gì trong trắng
Như em

Khuôn mặt, mưa, lấm lem
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Tôi mơ một giấc mơ mang bóng hình của gió

âm thanh của sự lặng yên trải khắp căn phòng

Người cô đơn ngồi cạnh nhau trong tiếc nấc của thời gian

Những ngày vô tận biến mất qua một khoảnh khắc...



Tôi mơ một giấc mơ những bông hoa giấy có hương

những dây violet đứng thắng giữa trời mây xanh lắm

những nắng ác nghiệt non tơ xe sợi

những con đường thẳng dài hóa ngõ vắng quanh co



Xe gắn máy im im nghe tiếng mình không rõ

Tầng nhà thứ hai mươi lăm, ai đứng đó chẳng thấy buồn

Cái diều no gió thả người trên mặt đất

Người thả ước mơ



Tôi mơ ai lấy chữ vẽ cuộc đời

lấy nhạc làm bài ca cũa những đôi tình nhân ưa cử chỉ

lấy vũ điệu để che giấu cho sự vụng về của đôi chân



mơ người ta hoàn hảo ngay trong một ánh nhìn



Và những cô gái dựa hờ trên cột điện đang dần biết mất

Mơ cùng tôi

một giấc làm người....



Tôi mơ ...

bằng mắt nhìn trẻ thơ

Đừng bắt nó khóc vì nỗi đau già dặn

Sự thật đầy bạo lực chạy thot thót trong từng hồi ức

tội sợ

tôi phải giật mình...



Và những cô gái thẫn thờ mong từng ánh điện của chiếc xe cuối cùng

Muốn cùng tôi

Tắt sợ

để... mơ
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Ngủ quên trong mơ

Chỉ đơn giản là ngủ quên trong những giấc mơ
Thả mình nằm lại trên những vạt cỏ cháy ngày cay cực nắng
Ngắm những con chuồn chuồn tương có đôi cánh mỏng tanh
Hít thứ hương nồng nồng của lá khuynh diệp trồng trên bãi.

Chỉ đơn giản là ngủ quên trong những giấc mơ
Lạc giữa con đường đất quanh co sợ cơn mưa vội xuống
Chuồn chuồn tương không gánh được mây
Cánh diều lạc lõng không đỡ được mây...

Như cách anh ngủ quên cả mùa mộng mị hoang hoải
Không mở được con mắt trĩu sâu để được thấy em cười
Không nghe kịp tiếng chân em ghẹo nghịch cùng mưa
Và đầu lưỡi chưa kịp chạm vào điều gì man mát

Như cách anh nằm nghiêng và giấc mơ không nằm nghiêng
Cứ co mình thu nhỏ người nhưng giấc mơ lớn mãi
Có lẽ rằng em đã gọi?
Nhưng sao anh không thể cảm nhận dù là một âm thanh thoáng qua
vị ngưa ngứa của lá cỏ ướt quệt vào lỗ mũi
Nhưng sao anh không thể vươn mình trở dậy và ôm chặt lấy chút chi mềm mại
Dù chỉ là gấu váy em??? Ướt sũng trong bùn
(có phải vậy không vì anh không hề biết)

Khi giọt mồ hôi dụi vào cổ áo bỏng rát
Tiếng hát quanh co từ tai phone di động,
Chỉ đơn giản là ngủ quên trong những giấc mơ
Nên chẳng bao giờ biết điều diệu kỳ của nó...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vbt

Hải Nguyệt gái hay trai?
Mà tên đẹp lạ thay!
:D Tình cờ ghé thăm nhà bạn, tôi xin phép được góp chút câu chữ vụng về.

Như bao thiếu nữ má hồng
Mắt huyền xa thẳm thầm mong duyên đầy,
Trong ngần ánh mắt thơ ngây,
Em luôn mơ ước một ngày khoe hương.
Sắc đỏ màu trái tim thương
Trắng làn da ngọc hoa nhường tuyết ghen.

Khiến ai lòng dạ rối ren
Tơ này quyện chặt, tóc mềm gỡ sao?
vui bất tận
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Dạ Hải Nguyệt là con trai ạ :)


Ngẫu hứng tháng tám ( tặng Thảo)

Anh thích gọi mùa thu là một gã trẻ con

Tóc mây xám màu chưa hết dại

Nước mắt rơi dù cố tình chối cãi

Là... cơn mưa cuối hạ gửi cho mình...



Cố giấu đi bao nông nổi đã qua

Vẫn cứ lộ bao chuyện sau sương khói

Ngốc nghếch và ngây ngô vô số tội

Tưởng già đời mấy chiếc lá vàng rơi.



Em cứ nghĩ thu từng trải thế thôi

Chứ  khờ khạo còn hơn anh nông nổi

Vẫn cứ trào dâng hương hồng, hương ổi

Vẫn cứ bùi ngùi một hạt cốm non tơ.



Dẫu cứ giả vờ là điếc là ngơ

Trải cơn gió vào ban đêm nhiều tuổi

Thì thế thôi em thu vẫn là yếu đuối

Sữa vẫn thơm khi tắt ánh mặt trời



Ngọng nghịu như đứa trẻ bị bỏ rơi

Chỉ có điều đóng vai không vừa nữa

Em chớ sợ nghe em hơi lạnh luồn qua cửa

Cầm tay anh, anh đưa em qua mùa...

tình yêu của những gã thẩn thơ
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Ghi chú về một ngày yên tĩnh

Chúng ta sẽ nói gì vào một ngày yên tĩnh

Sau những cơn mưa, nắng yếu ớt vô cùng

Sau những cơn mưa, em khô khan đến lạ

Sau những cơn mưa, anh thuộc về nơi xa...



Chuyện tình yêu chẳng muốn nói thêm ra

Hồi ức đẹp cũng thành buồn nặng nhọc

Ngay chiếc lá chạm mùa thu rất khẽ

Cũng in hình những ký ức khó phai


Có biết được đâu rằng ai đúng? Ai sai ?

Như ai biết được gió mùa này vẫn thổi

Lạnh cả đôi bên nhưng mình không gặp lại

Và mùa thu, con chim sẻ thì thầm ...


Những vũng nước lạnh thâm trầm...

em sẽ nhảy qua

Chiếc ô chưa biết mùi ủ ê, anh đi bên người khác

Im lặng và bước qua nhau chỉ để cười gượng gạo

Nhận những sự yên tĩnh trên khuôn mặt của nhau



Anh có biết đêm nay, em ... bão tố

Em sẽ biết, anh phiêu dạt trên đường

Tránh nỗi nhớ từ ánh đèn phủ bụi

Con thiêu thân chậm chạp tìm ánh sáng

Con bọ xoan lao về ánh sáng

Nhưng có bao giờ muốn ôm lấy nhau đâu...


Ô cửa xoáy vân gỗ với cái nhìn rất sâu


Nó đặt dấu hỏi cho em về một ngày yên tĩnh ...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Hay là mình yêu nhau đi


Mình yêu nhau đi
Ta sẽ có với nhau một chân trời nho nhỏ
Khi buồn tênh em lặng lẽ cúi đầu
Anh rót nhẹ
Giọt sầu qua đáy mắt
Gọi một tia nhìn cho nắng áp hàng mi

Mình yêu nhau đi
Anh đưa em đi những ngày mưa thèm hát
Sáng ngủ quên, tối rũ khẽ trên cành
Những chiếc lá đẫm nước
Nặng ưu tư
Em nhẹ tay_ quạt thay _cơn gió dỗi
Mây thênh thênh làm nũng chiều buồn
Cánh chuồn chuồn
Lững thững
Chẳng về đâu.

Có cần gì nhiều
Chỉ hai chúng mình thôi
Mặt đất thì xa xăm, ta thì nhỏ bé
Nhiều khi buồn cười
Chỉ cần con hè lát đầy gạch đỏ
Đôi cây bóng mát
Ta thỏa một giấc mơ
Ghế đá kéo gần hơn đôi trái tim xa lạ
Đâu cơ mà
Sang trọng mới là yêu


Có nhiều lắm đâu em
Anh có một nụ cười
Đủ cho chúng mình sài những ngày cực nhọc
Em có những chân trời đêm u uẩn vắng
Khi thẫn thờ
Em trút hết cho anh.

Mình yêu nhau đi
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nguyen ngoat

TRĂNG BIỂN


Trăng muôn đời vẫn chung tình với biển
Lúc lặng yên,khi bão tố ,dạt dào
Trăng có đi về tận phương nào
Vẫn nhớ biển tình trong bao ngọn sóng


ngng
YÊU THƯƠNG VÀ THA THỨ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

RỒI CHÚNG MÌNH CŨNG CHỈ LÀ QUÁ KHỨ CỦA NHAU THÔI (TẶNG THUỲ ANH)



Sau tin nhắn cuối cùng để riêng hẳn vào đêm
Bóng tối che nỗi buồn bằng tấm màn thưa quấy quá
Anh không biết em là ai ??? Phải. Nhiều khi thật lạ
Ngay cả khi chạm mắt em. Anh vẫn sợ nhiều điều...

Có gì đâu em yêu
Tên chỉ là một thứ dùng để gọi
Em có thể là bất cứ một âm thanh có thể có trên đời
Ngay cả là một giọt mưa rơi
Một khoảng trống và những gì vụn vỡ
Một sự lầm lỡ
Và cuối cùng là im lặng
Anh không biết em là ai? Anh không biết em là ai ...

Ngay cả một chút hình hài
Lâu nay anh thầm nhớ
Ngày mai, ngày kia phút chốc hóa thiên thần
Khi ghét anh nó biến thành ác quỷ
Khi chẳng còn gì hóa cát bụi thời gian
Anh tìm lại em trong những ô vuông mơ màng
Điểm ảnh, gam màu sáng và khuôn hình lòe loẹt
Thân xác sẽ biến đổi
Anh không biết em là ai...

Anh đi tìm quá khứ nơi em sống và biết mình đã sai
Đứa bé trong em mỉm cười khi em đang rơi lệ
Một cánh đồng xanh cả chân trời tuổi nhỏ
Nhưng em nói với anh là nơi ấy hoang đường...
Những biến cố trong đêm trường, em không ngỏ cùng anh
Những mất mát, có hay không, em chưa nói cùng anh
Gai cứa vào ngón tay khi anh rụt rè chạm nhẹ
Vườn hoa nắng bây giờ em không cười trong đó
Em bay trên những ống khói và tự tin rằng mình trong trắng
Sao trước mắt anh là cô gái dại khờ
Từng chùm bong bóng xanh ngắt... vỡ tan

Nước nóng và lạnh cuốn tấm thân em vào cảm giác đê mê chậm chạp
Em cất lời hát: Về số phận những cánh hồng
Những chiếc lá màu nâu
Bầu trời phai màu đỏ
Con vẹt nói một câu gì rất lạ
Anh nghe và không hiểu vì sao
Ngay cả khi chỉ cách nhau một tấm kính và hơi nước phun hình khói
Ngay cả khi anh bước qua cánh cửa khóa thể xác chúng mình
Tâm hồn mãi cứ là điều bí ẩn
Anh tủi thân trong bản nhạc ngậm ngùi
" số phận đón đưa như trò chơi
Những cái kim mọc xuyên đời sắc nhọn
Người lớn mấy cũng là trẻ tí hon
Một quân cá ngựa trong trò chơi xúc xắc"

Anh bắt đầu suy tư về lưỡi dao
Những lát cắt và tấm vỏ sau khi đã gọt
Máu thấm dễ dàng qua mảnh giấy
Và khô thành những vệt ố của nỗi đau
Dù em không nói với anh qua nụ cười lành lặn
Qua bình yên che lấp bởi áo quần
Qua gượng gạo cuối cùng được trí óc khéo léo ngụy trang
Qua mười hai giờ đêm, đèn tắt tự ta sẽ trốn mình
Khó có thể chia rời bộ óc ra từng mảnh
Đại não và những nếp băn khoăn
Anh không biết em là ai?Sau tất cả những điều đến đi với em là đơn giản
Để có thể tự do và thoải mái ngắm nhìn
Kí ức trôi trong dòng nước của lãng quên
Đệm khúc cuối cùng trên phím dương cầm trắng
Anh vẫn cứ tin vào một điều phức tạp
Có phải anh vẫn đang sai...

" Rồi chúng mình cũng chỉ là quá  khứ của nhau thôi"
Khi thể xác không rõ ràng, tâm hồn là phức tạp
Khi câu hỏi được đặt ra quá lâu không có lời giải đáp
Biến thành sự u mê lạc lõng trong tiếng than
Ngay phút này đây, anh không biết phải nói một điều gì
Nhưng anh sẽ nói câu cuối cùng thay cho lời kết:Anh yêu em

Và vẫn tiếp tục chìm trong thất vọng

Có lẽ giờ em sẽ cười về những ý tưởng dại ngông

Sẽ chân thành nói rằng anh ngốc nghếch

"Rồi chúng mình cũng chỉ là quá khứ của nhau thôi".
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Anh tin ( tặng chú Luyện)

Anh tin có một đám mây nằm trên mặt đất
Nặng ước mơ quá chẳng chạm trời
Anh tin có một bông hoa cả một mùa chờ đợi
Cây chia phôi để khoe sắc riêng mình

Anh tin có những ngôi nhà nằm nghiêng mình
Gánh hộ lương tâm những người ham hố bán
Anh tin có một dòng sông chết trong buồn chán
Bị giam mình bởi tám triệu người dân

Anh tin có một cẩn đẩu vân
Trong lời nói của dăm ông cán bộ
Anh tin có một môn toán số
Dùng để tính lệch tuổi về hưu

Trên từng chiếc lá đậm thuốc trừ sâu
Vẫn có những vết thủng lỗ chỗ như đạn bắn
Có con chim sẻ mỏi cánh không đứng đắn
Thành mồi ngon cho những kẻ ít lời

Thánh kinh cũng có lúc dùng để lừa người ơi
Tuổi trẻ anh đã thấy giấu mình trong cũi sắt
Những đứa bé sinh ra những đứa bé
Những cô dâu không vừa áo cô dâu

Những con đường ngõ cụt chẳng về đâu
Những đỉnh núi nửa đêm bay mất ngọn
Những người chết không vì lá ngón
Mà vì để may mắn cho kẻ kia

Đời bây giờ lạ lắm những con mèo đi hia
Lê một bước lên quan trường bảy dặm
Đời bây giờ lạ lắm có anh hùng chìm đắm
Không chút võ công cũng xưng bá ở đời

Trên mặt đất lắm tiếng la trời ơi
Anh tin em cũng biết đấy thôi....
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 9 trang (85 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối