Nụ hôn đầu nằm lại trong mơ
Buổi sáng thức dậy, môi khô còn nhớ
Nhớ từng áng cây nặng nề hơi thở
Hai chúng ta lẩn trốn những cột đèn
Nhớ tư cách hơi rượu lên men
Phả vào nhau lời yêu
Hay men say dịu ngọt.
Nắng tháng mười hai rót thành giường ánh một màu nâu
Nhớ miên man cả những điều đẩu đâu
Nhớ cả những điều chưa bao giờ thành thật
Nhớ miền đất chưa qua, nhớ loài hoa chưa thấy
Nhớ người lạ bằng giấy, hóa hồn hương van lạy ta trốn rời
Nhớ con ngựa máu dồn hơi đỏ
Chạy như bay, rời dây cương tay.
Nắng tháng mười hai nhuộm đám lá xanh nhức nhối đường đi
Nhớ đồng hồ đã điểm ngày công mệt mỏi
Nhớ phải vận áo không đẹp, vận quần lỡ size
Nhớ phải ra phố không nhìn ngắm ai
Nhớ không được cãi nhau với những thằng mặt lửa
Nhớ quay mặt làm thinh với người cũ có chồng
Nhớ làm hết giờ đừng ham cố việc
Nhớ không nhậu vặt, không tán dóc qua đêm
Nhớ phóng trên đường cẩn thận phòng ngừa
Nhớ đừng dễ dãi tin những ai tay ngửa
Đầy bát họ, ăn gì tối nay…
Đầy bát họ, ngón tay biết làm sao để ngừng xoa bụng
Mắt làm sao để lặng im trong một điểm nhìn
Não bộ làm sao có thể nhớ được những điều từng xảy ra
Và để nói dối cho cô gái qua điện thoại những điều đã qua
Một cách thông minh, không trụy lạc, khô khan
Để rồi lại nhớ đến đau lòng vì mình lừa dối bản thân và người khác
Mà quên mất rằng phải rửa mặt, đánh răng, tắt đèn và nằm ngủ thật sâu.
Nỗi buồn đi đứng tự tin
Kỷ niệm xõa từng chân tóc