Trang trong tổng số 9 trang (85 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Tôi ngồi đợi tuổi thời gian ( tặng Vũ)



Tôi ngồi đợi tuổi thời gian
Buồn như khi em chạm môi đổi màu trên sắc lá
Cất tiếng hát xa xăm gọi gió lạ sang mùa
Phố và những con đường sâu trũng...
Cơn mưa nào
mặn từ một chân mây...

Tôi cất cánh trong những giấc mơ nặng trĩu
Có quả chuông dây đứt tự bao giờ
Chạm vào vô cùng
vang lên tiếng vỡ...

Có tiếng tụng kinh trong ngôi chùa cổ
Thanh thanh như màu tóc xanh

Có lời mối lái trong lời ru nhạt nắng


Và em chưa tròn hai mươi
Mắt phai gió đỏ hoe hoe trong đó

Câu chuyện này có hay không có
Tôi đợi thời gian phủ kín qua mình

Tôi làm tình trước hoàng hôn
Nặng nề thở khi đêm không giăng kín
Em gạt thời gian hé mắt trộm nhìn
căn phòng bốn bề thăm thẳm gió

Tôi làm tình với già nua
Gấp gáp khi mặt trời sắp mọc
Em ngắt cánh chuồn chuồn quăng đâu mất
Che lệ dài bằng những cơn mưa

Tôi làm tình với ngày xưa
Mơ man cái thuở còn chưa làm người
Chưa hay một tiếng đau đời
Thời gian đã chết khi rời thời gian...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Ngoài kia gió ngập đầy sân


Đừng kể cho anh bí mật của mùa thu
Trên mặt hồ tia nắng nào đã chết
Vũng nước nào biến mất không dấu vết
Đám mây nào còn sót của hôm qua...

Đừng kể cho anh vì sao giữa đêm mưa lại rơi
Hương của chùm sữa nào nhạt mất
Giọt cafe nào không đắng ngắt
Ánh đèn nào chưa tắt chẳng vì quên...

những cái tên
những phố, những quanh co
Mở và đóng trong màu tóc tối

Sợ sệt và bối rối
Im lặng và nhạt phai...

Nếu là mùa thu, anh sẽ khước từ
Cánh cửa ngỏ ra một đời trống rỗng
Đôi ủng và chiếc ô hứng một ngày buồn thảm
cái sơ mi dài khép chặt cả yêu thương...

Nếu là mùa thu, anh sẽ khước từ
"Câu lập ngôn của một mùa thu trước"
Những vì sao ướt trong giọt sương khô
Và em mãi buồn khi qua điều bí ẩn...

... Ngoài kia gió ngập đầy sân.
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Lời chưa nói


Ta kể cho em...

về một ngày trống rỗng

Ngập đất trời tháng chín những cơn mưa

Cho thu chạm đông bằng cái nhìn khó ưa

Nỗi nhớ những màu sáp vẽ nền trời xa lắm...

Nhớ những chiếc lá bị mùa đánh đắm

Nhớ môi thơm tho của con phố điệu đời

Nhớ một cô gái giờ đã có nơi

Nhiều bát ngát lỡ thì phai với gió

Một quanh co líu lưỡi  kẻ say...


Câu chuyện buồn trêu qua ngón tay


Cốc chè xanh hơi nghi ngút nặng sương may

Ánh đèn tắt cho đêm dài nông nổi

Lời hát nghêu ngao xuyên ký ức về những ngày vuông vức

Điếu thuốc bật khói xa mờ...


Em không tuổi của câu thơ

Là em đang chết trong ta bây giờ...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Tặng Ngân và những người thấy con tim đang vui trở lại



Nói gì chiều nay, bạn đồng hành nhỏ bé
Khi cô đơn đã nuốt hết phố phường
Hai tay giăng chẳng che nổi thời gian
Trôi vội vã trở vào không gian rỗng…

Nói gì chiều nay, người xe đâu bất động
Vẫn cuốn theo những khúc mắc rối lòng
Âm thanh tắt trên dòng đường bụi bặm
Tai kiếm tìm phút cuối vẫn không nhau…

Nói gì chiều nay, hẹn hò đến kiếp sau
Lời hứa nhạt chân dung từ đêm trước
Khi ký ức đánh lừa trò chơi sự thật
Anh với em hành khất những cuộc tình…

Anh với em những quá khứ bất minh,
Từng tăm tối ẩn sâu trong đáy mắt
Hao mòn còn đó vệt trán nặng ưu tư
Bụi cay mi vấn vương đầy buồn khổ

Họ đã sai ? Lỗi tại mình xấu hổ?
Phải gã kia hay tại em tai quái
Cô gái kỳ cục hay bởi anh sợ hãi
Hay tại chúng mình chưa đủ gió thổi quên…

Tại con đường dốc ngược vào đêm
Đèn chói lọi chẳng chỉ ra ngõ tắt ?
Tại sát cạnh hãy như còn chia cắt
Hay tại yêu rồi nên ngại nói hả em?
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Ô cửa khép chặt mùa thu mênh mông
Bỏ gió lạnh cùng tháng mười ở lại
Hỏi vì sao: đàn sẻ nâu vẫn hót
Vì lẽ gì? Chúng chưa chịu bay đi


Em nhắm mắt, thu ngủ dưới làn mi
(Còn nguyên đó, chiếc lá màu tháng chín
từng giọt ngâu buông khẽ trên mái nhỏ
Bản tình ca với những nốt nhạc buồn)

Em nhắm mắt, hình dung ngoài kia luôn
Về con phố đìu hiu, người bạt áo trên đường
Anh tê tái khi đi trên phố gặp lại mùi hương
... sữa trên tóc em, ngày đông chưa chải hết

Hơi lạ, mỗi khi kéo nhẹ rèm che
Thấy vạt nắng còn đọng trên tấm kính
Hơi lạ, mỗi khi xem trên thời sự
Người ta khoe vườn cải đượm sắc vàng...

Và những đôi lứa sẽ tiếp tục lang thang
Ngay cả dẫu, mùa đông này có tuyết
Lạ thay họ nói Sapa rất tuyệt
Và tung tăng chịu rét giữa đất trời...

Mở facebook, xem trạng thái hẹn hò của anh
Em đã khóc vì nó không băng giá...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Điều duy nhất mà anh còn nhớ

Dưới tán cây bên ao nhỏ sau nhà

Con mèo nằm chơi qua ngày buồn lạ

Em cười đếm hoa bèo quanh co...


Điều duy nhất mà anh còn biết

Là trưa ấy, nắng yếu ớt vô cùng

Những con chuồn chuồn báo hiệu mưa rơi

Bầu trời rụng rời từng làn mây xám...


Anh vẽ trên tay chiếc đồng hồ lem mực

Nó chạy bằng nhòe nhoẹt của mồ hôi

Anh hát trên môi một bài ca kỳ cục

Âm thanh rơi vào khoảng trống như thừa...


Em cười đếm hoa bèo quanh co

Em chờ ai khép lại giấc mơ


Điều duy nhất mà anh bỏ lỡ

Là những câu hỏi đan xen khi gió thổi diệu kỳ

Anh vẫn chỉ là anh tuổi thơ

Nhưng hình như em từ xưa đã khác...
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Cho người không quen biết



Rồi sẽ có một mùa đông khác
Tháng mười một rơi chạm đáy nụ cười
Anh chờ đợi trao cho ai nhẫn cưới
Khóa đời mình trong những chiếc hôn xinh,

Rồi sẽ có một mùa đông khác
Cô gái diện sắc áo trắng tinh
Anh hân hoan gọi cô là hoàng hậu
Tự phong vua cho hạnh phúc đời mình,

Rồi sẽ có ngày sau tất cả rung rinh
Chúng mình cãi nhau trong một chiều rụng lá
Cô ấy nói rằng cô từng vội vã
Quá hiểu lầm nên mới vớ phải anh

Rồi sẽ có một ngày mưa buồn lạnh tanh
Lại trở thành một đêm đầy ấm áp
Khi anh xin lỗi trong nhút nhát
Tay vụng về đan những câu nói không thành…

Rồi có một ngày đẹp như trong tranh
Thêm vị khách ngoài chúng ta mới lạ
Anh mỉm cười, nhăn mặt nhăn mũi
Nhận mình là gì Anh hay là Cha?


Rồi sẽ có mùa đông xa rất xa
Chẳng ai hay mình sẽ lên ông bà
Anh vẫn thích xưa cô thường làm đỏm
Đâu có ngờ mấy chốc đã già tom


Khi chiếc bút vang tiếng lò xo
Giấy nháp vẫn chưa nhiều con chữ
Cô ấy vẫn đang là người xa lạ
Sao anh vội tin sẽ có một ngày…
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

ANH SẼ ĐẾN THĂM EM KHI TUYẾT RƠI
(cảm hứng từ Rừng Nauy )

Nơi em sống. Nỗi buồn phong kín.
Nụ cười phơi lại trên môi.

Cách nhau chỉ một màu bụi cát,
mưa rong rêu năm tháng

Anh sẽ đến thăm em
... khi tuyết rơi.

Khi mây xõa xác trên cành lá,
thân cây khô tìm áo lạnh cho mình.
Con quạ đen tuyệt vọng khi bình minh
làm sao trốn được ngày trong trắng ?

Anh trôi theo gió.
Gió thổi về đâu ?
Mắt đêm anh giấu
sợ bẩn đất trời.

Trong băng giá có những cánh hoa xanh,
những lá chò phơi thân chưa kịp đỏ.
Trong băng giá có con cá quẩn quanh.
Nó vui hay buồn hơn anh?

Anh sẽ đến thăm em
... khi tuyết rơi
Ngày thứ ba mươi hai của tháng không chờ đợi
của năm không tính được tuổi mình

Âm thanh không vọng lại khi chưa chạm được ai
Em ở cạnh anh nhưng anh không nghe thấy
lời từ biệt cuối cùng đến khi tuyết vơi
Vang vào ngày hôm qua một giai điệu lạ

" Anh có đến thăm em... khi tuyết rơi ?
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hải Nguyệt

Muốn khóc nhè để trở về ấu thơ
Tuổi vu vơ sớm trưa hay dỗi
Tự cho mình cái quyền mắc tội
Lêu lêu nghịch dại chẳng bị đòn roi.

Thời gian lão hóa theo sông Cái cứ trôi
Truyện cổ tích chết già trong niềm tin cố hữu
Cỏ gà ướt sương nát bước chân ai vội
Cô công chúa mơ màng đã hết đợi ngày xưa…

Con ve sầu đã chết hay chưa
Hang dế mèn đất đùn còn đâu nữa
Đom đóm mờ tỏ lẫn dần trong bóng tối
Thân kiến bên đời cắm cúi bước qua đêm…

Cô công chúa chẳng chịu nhớ tên
Như phố xá chẳng nhớ đường,
Sông ngòi không nhớ lối

Nghịch ngợm những xác lá vàng…

Hạnh phúc cứ tan, nông nổi vẫn thừa
Nhặt nhạnh tình yêu thổi bùng trong xóm trọ
Nghe chuyện trai gái như nghe bà kể chuyện
Phép màu liệu có cho nhau…

Công chúa gầy mòn mộng những kiếp sau
Sở khanh thành họ, hoàng tử đi đâu mất
Ngựa mòn móng chân, thảo nguyên thì xa ngất
Lâu đài mờ dần, ngọn tháp cũng vỡ tan…

Công chúa không tin mình được bình an
Ông bụt già nặng tai không nghe thấy
Bà tiên lẫn lộn đâu mây đâu nắng
Chiều qua mưa pha áo bay…
Công chúa lạnh… ai đâu có hay

Đêm mai gió bấc lại về
Đêm mai không ai cầm tay
Niềm tin mong manh, hứa hão đành mang tội
Ô kìa … lắm kẻ đeo gông…

Bí ẩn chẳng còn tóc dài không chấm đất
Môi hồng đào nhợt nhạt những đam mê
Mắt đen muộn mằn mỏi mệt miên man
Tìm ai… còn ai… lạnh lắm

Con kén, cái sâu… con ong cái kiến
Cánh cò, cánh vạc để lạc mất rồi
Tự  ai lừa gạt bên đời
Mơ hoài không thấy chân trời năm nao
Nỗi buồn đi đứng tự tin



Kỷ niệm xõa từng chân tóc
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trăng Ngọc

Anh có về khi hoa sấu rơi
chạm vào góc phố
Những mảng trắng nối nhau buồn bã
Phủ màu lãng quên
Tháng tư ơi
sao vẫn lặng im
Để nỗi nhớ chìm vào trong nỗi nhớ
Mùa hoa nào vẫn thả đầy trên phố
Ngập bước chân qua
Đã xa rồi tất cả cũng đã xa
Tháng tư đã qua đi như tuổi em vụng dại
Gió cứ thổi, triền miên hoang hoải
Ngon gió nào lạc bước chiều nay.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 9 trang (85 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối