Tôi gưỉ một bài thơ không phải của tôi mà của một người bạn lớn tuổi hơn cùng học, nó gợi lại 1 thời xa nhớ. Nếu có ai học ở RS Romania thời đó chắc không thể không biết bài thơ này. Gửi các bạn cùng đọc.
Tác giả: Khổng văn Đương
Em tìm anh trên bán đảo Ban Căng
Em tìm anh trên bán đảo Ban Căng
Tìm không thấy chỉ thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng.
Em trèo lên đỉnh núi cao Cacpat
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc chân trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát!
Em lại đến biển đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! chao ôi, gió làm em phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền!
Ôi dòng xanh rì rầm sông Danuyp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm dềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng!
Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc thổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?
Em xin hỏi trời cao và Đức phật
Cõi niết bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, Đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?
Con lạy chúa Jesu ban phép lạ
Cho nước người hết ly biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước người đa tạ
Xin hoà tan làm một, ngàn đời
Em cầu nguyện, còn anh, anh chẳng biết
Trái tim anh sao băng giá thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ...
Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Cacpat
Vẫn theo dòng Danuyp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đẩo Ban Căng.
19/03/1969
r
Là sương trong vắt sớm mai
Là trời xanh biếc mắt ai đắm chìm
Là chiều lạc một cánh chim
Là MÂY lay động trái tim hững hờ...