Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

gái có chồng

30/12/2009: Còn 01 ngày duy nhất là hết năm 2009 rồi.
Sáng nay họp Hội đồng, nhìn chương trình dày đặc, hy vọng sẽ quá trưa. Một ngày bận rội đây.
Cảm xúc của ngày hôm nay: Tự tin và lo lắng. Đối nghịch nhỉ.
Thôi chào Blog nhé! Chuẩn bị lên đường!!! hihihi.Tạm biệt cô chủ tý nào.
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Sau những ngày đêm đánh bắt xa bờ ^_^ Timz lại ghé thăm Blog nà
Mấy hôm rồi mới lên lại, không biết "Cô Nhóc" dạo này thế nào rồi nhỉ? mọi chuyễn vẫn tốt cả chứ? ^_^ Tiến dộ công việc có chạy ổn không?
Phải cố gắng lên nhé, không được nản, không được bỏ cuộc đâu đấy ^_^
Quà của Blog là một khoan đầy những niềm vui, Blog cứ từ từ mà tận hưởng nhé ^_^
Chúc "Nhóc" một năm mới với thật nhiều niềm vui mới và thắng lợi mới ( nhớ chia cho TImz 1 ít nhé )
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Một ngày bất chợt khác mọi ngày.... một ngày bất thường không giống mọi ngày... Ngày mai sẽ là một ngày khác ... khác hoàn toàn blog nhỉ ^_^
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog cho ngày hôm nay: CHÀO NĂM MỚI

Vậy là năm mới 2010 đã bước qua, lặng lẽ, à mà không, không lặng lẽ lắm. Có một người dắt tháng chạp chạy trốn về phương Nam, những tưởng dằng dai để níu kéo ngày hôm qua ở lại. Vậy mà trong một phút mệt nhoài, người ấy ngủ quên lơi tay Tháng chạp vụt qua tay, bay mất. Nghe ồn ào, rộn rã ngoài hiên, Tháng Giêng đã trở về gọi cửa...Một mùa xuân đã về...

Về Sài Gòn tránh rét, tránh phút giây gặp lại Tháng Giêng...sợ cái khoảng khắc chạm tay vào những điều thuộc về mình nay vụt mất...sợ lắm tháng giêng à...nhưng cũng phải đối diện và nắm lấy bàn tay tháng Giêng...cùng đi nhé, tiến về phía trước, bỏ lại những gì xa xót ở đằng sau...

Tối nay về Hà Nội, lại trở về với công việc và chương trình học hàng ngày, sáng lên công ty, tối lên trường...nhìn cái thời khoá biểu, không biết buồn hay vui...không biết mĩm cười hay nhún vai, kệ!
Chỉ còn hơn một năm nữa là kết thúc việc học, khi ấy công ty cũng sẽ ổn...23 tuổi, làm chủ mình...nhìn mọi sự việc với thái độ lặng im và không hấp tấp như hồi 20, thế mới biết, già thêm một tuổi có khác...
Nhưng đôi khi lặng im mà cũng chẳng suy nghĩ được gì, nhún vai mà cũng không biết mình kệ điều gì nữa...mọi cái cứ chán chán và rông rỗng thế nào ý...nhạt nhẽo...
Thốt ra những lời thế này trong ngày đầu năm mới thật chẳng phải tý nào nhưng thật lòng muốn nói thật to những suy nghĩ thật của mình, muốn gào thật lớn cho thoả lòng, muốn nổ tung tất cả...có lẽ nhẹ nhàng hơn khi cứ loanh quanh và kìm nén những cảm xúc của mình...Muốn kêu to ba chữ: EM YÊU ANH ...mà giật mình, anh là ai nhỉ? hì, lại vớ vẫn...
Thôi, chuẩn bị rồi lên đường về với Blog, chỉ tối nay thôi, ngày mai lại bắt đầu...lao và lao về phía trước...
Blog yêu ơi!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

"....Chỉ còn hơn một năm nữa là kết thúc việc học, khi ấy công ty cũng sẽ ổn...23 tuổi, làm chủ mình...nhìn mọi sự việc với thái độ lặng im và không hấp tấp như hồi 20, thế mới biết, già thêm một tuổi có khác...
Nhưng đôi khi lặng im mà cũng chẳng suy nghĩ được gì, nhún vai mà cũng không biết mình kệ điều gì nữa...mọi cái cứ chán chán và rông rỗng thế nào ý...nhạt nhẽo...
Thốt ra những lời thế này trong ngày đầu năm mới thật chẳng phải tý nào nhưng thật lòng muốn nói thật to những suy nghĩ thật của mình, muốn gào thật lớn cho thoả lòng, muốn nổ tung tất cả...có lẽ nhẹ nhàng hơn khi cứ loanh quanh và kìm nén những cảm xúc của mình...Muốn kêu to ba chữ: EM YÊU ANH ...mà giật mình, anh là ai nhỉ? hì, lại vớ vẫn...
Thôi, chuẩn bị rồi lên đường về với Blog, chỉ tối nay thôi, ngày mai lại bắt đầu...lao và lao về phía trước...
Blog yêu ơi!..."

"Muốn kêu to ba chữ: EM YÊU ANH ...mà giật mình, anh là ai nhỉ?".........Trời................. >_<
Cố lên nào, cố lên nào ^_^ đừng nản, đừng nản nhé, có đầu tư thì mới có lãi chứ, phải hôk "Cô Nhóc" :))
Cho Timz nhắn một câu: " Nhớ đội nón bảo hiểm và......nhớ tránh cột điện khi lao....lao....lao.... nhá nhá ^_^ "
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog của ngày hôm nay: Trò chuyện cùng Blog!

Đã lâu, mà không, cảm giác hình như là rất lâu rồi mới lại ngồi trước máy tính, nhìn vào Blog và viết những cảm xúc trong những ngày đầu năm 2010- Canh Dần-
Đã lâu rồi, nhủ lòng sẽ chia tay với Blog, nhủ lòng sẽ khép lại những cảm xúc và sang một trang mới nhưng hình như mình không làm được và như thế đã không thực hiện được lời hứa với chính mình. Cũng không hiểu tại sao? không hiểu tại sao trong mình luôn tồn tại sự khao khát..khao khát muốn viết và xem sự viết như một cách để giải tỏa mình...viết có thể làm mình dễ chịu hơn. Độc thoại với chính mình, à không, với mình và cái Computer này chứ. Hắn dễ tính và chịu nghe, cứ im lặng, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười, à không, chốc chốc lại treo mạng chứ...lúc ấy có lẽ mạng lại chơi trò trẻ con, ganh tỵ....Chuyện của năm cũ vẫn lặp lại trong buổi sáng này..
Thật lòng, không thể chia tay với Blog được, thật đấy vì có lẽ Blog đã là một điều gì đấy rất riêng, đi xa thấy nhớ, một ngày dù bận đến mấy cũng phải ghé qua...chỉ trừ khi ốm, không thể làm gì được, kể cả việc nhìn thì mới chịu...Đọc những dòng này, Blog thích chí và đang cười tít mắt, biết mà, Blog cũng giống con người thôi, một máy tính được con người thổi vào đấy những cảm xúc...lâu dần có lẽ  cũng sẽ có những trạng thái tình cảm như chủ nhân của nó...Có lẽ thế, hay do chủ nhân nó đang tưởng tượng là như thế. Không, có lẽ thế thật, vì bất cứ ở đâu và nơi nào, sự tham dự và hiện diện của mình ở nơi đó cũng chỉ như là vay mượn, tạm trú, cảm giác bị nhìn ngó đôi khi bằng những ánh mắt rất là khó chịu...chỉ khi về với Blog, cảm giác được bình yên, thư giản hoàn toàn, những suy nghĩ và cảm xúc có lẽ vì thế mà không bị khiên cưỡng- mình thích từ này- vì khi cảm xúc bị dẫn dắt có lẽ bạn sẽ không thể đồng cảm và chia sẻ được với tôi và cũng như thế, tôi cũng sẽ không thể độc thoại với Blog như thế này từ ngày này sang ngày khác...Có lẽ chính về những điều ấy, mà tôi không thể xa...
Có một người bạn đã chia sẻ với tôi: Đừng từ bỏ những gì thuộc về mình...cho dù những điều ấy đôi khi không được mọi người hoặc cả thế giới ủng hộ...Chỉ ngắn gọn và đơn giản thế thôi, khi đọc đến những dòng này, tôi hiểu bấy lâu nay tôi tưởng mình đã làm được ..nhưng hôm nay, ngồi trước Blog, tôi biết, một lần nữa không thể xa những gì đã là của tôi...của riêng tôi.
Những gì đã là của tôi- của riêng tôi- nghe thế nào nhỉ? cũng bình thường thôi, tức là chỉ riêng mình tôi có, những người khác không có, chỉ riêng mình tôi biết, những người khác không biết và những người khác thì cầm, nắm, thấy nhưng riêng tôi thì không thể, nó không ở giữa mà lệch về phía bên trái, nơi mà người ta không thể sống nếu thiếu, nhưng cụ thể chính xác định vị nó thì lại không được, chỉ gọi tên và kêu bằng những ngôn từ của cảm xúc...Thế đấy, nhưng nó lại là rất riêng của tôi, bởi chỉ có tôi mới cảm thấy đau dù không cầm được, chỉ có tôi mới cảm thấy trống vắng khi thật sự vẫn hiển hiện...không cầm, không nắm, không thấy...mà vẫn cảm nhận mà cảm nhận thật rõ nét ...Đấy có phải là rất riêng không? Chắc chắn là như thế, rất riêng.
Một người bạn đã hỏi tôi: Sao người ta hay dùng hai chữ Định mệnh để lý giải cho sự được và mất ở cuộc sống này. Bạn ấy không thích lắm khi cuộc sống của mình dùng hai từ này để lý giải cho hạnh phúc mà cuộc sống đang nắm giữ. Bạn ấy muốn, cuộc sống của bạn ấy hiểu rằng, hạnh phúc mà cuộc sống đang có, là do hai người cùng nắm giữ để cùng nhau đi hết chiều dài của thời gian mà mỗi đời người được phép. Có lúc dây găng, có lúc dây chùng. Khi dây găng, như báo hiệu một sự thử thách, cuộc sống phải biết dừng lại nắm chắc lấy sợi dây và cùng nhau vượt qua thử thách. Có những thử thách thật khắc nghiệt mà đôi khi những sợi dây không đủ chắc để cuộc sống nắm lấy và vượt qua.
Thần thánh hóa mọi sự thử thách và thành công trong cuộc sống này cho hai chữ định mệnh. Thực ra, định mệnh cũng là do con người cả thôi, viết và gọi tên như thế để rồi khi thành công hay thất bại lại gắn kết cho hai từ may rủi, phải chăng chỉ là cách nói, cách viết tự phụ với chính mình...
Cuộc sống luôn là những cơ hội, cơ hội luôn là những sự tình cờ, tình cờ đến ngạc nhiên...Nhưng không phải sự tình cờ nào cũng là tốt hoặc xấu...Cuộc sống chỉ tạo ra điểm khởi đầu, còn việc dẫn dắt, xoay chuyển, tốt xấu đều do con người, do chính chúng ta cả...như cách nói: Cuộc sống chỉ cho chúng ta cuộc sống, đặt chúng ta ở vạch xuất phát...đến đích hay không đến đích là do mỗi con người...
Hiểu được điều bạn nói, hiểu cả điều bạn đặt ra nhưng vẫn không thể nói theo bạn...có phải cũng là một cái rất riêng mà cuộc sống đã tạo cho tôi...
Blog này, có thể hiểu được những điều mà tôi muốn chia sẻ trong buổi sáng hôm nay hay ko? Khó mà hiểu hết Blog nhỉ, nếu khó quá thì đừng cố gắng...Bởi tôi là một điều không có thực, lửng lơ ở cuộc sống này, như một cơn gió, rày đây mai đó...Tôi đã chọn Blog là ngôi nhà của mình, nên dẫu đi đâu, dẫu xa xôi thế nào, tôi cũng sẽ trở về, trò chuyện những câu chuyện vu vơ mà tình cơ tôi nghe cuộc sống thì thầm...Những khi tôi trò chuyện như thế này, thật sự tôi đang bất an Blog hiểu không? bất an nên buổi sáng nay, tôi viết nhảm một mình...
Độc thoại với chính mình, à không, trò chuyện  với Blog. Blog nhớ những gì tôi đã kể, bởi Blog là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, mà tôi thì rất yêu cuộc sống của chính mình.
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog của ngày hôm nay: Suy nghĩ về những điều đã xảy ra ngày hôm qua.

Hơn một tuần mới ghé thăm Blog, dù rằng thường xuyên post bài cho topic: Cho những ngày sẽ xa. Blog có giận không, đừng nhé! Vì cảm xúc cho những vần thơ thì bất chợt và như Nhóc nói, nếu không ghi lại...sợ rằng sẽ qua đi hoặc sẽ tuột khỏi tay mình những cảm xúc thoảng qua trong một ngày khi dẹp bỏ sang một bên những bồn bề giữa làm và học. Đấy là với Cho những ngày sẽ xa...

Còn với Blog, không đơn giản tý nào. Nhóc muốn khi ngồi trước màn hình, tâm sự với Blog, kể với Blog những trạng thái cảm xúc trong ngày hoặc trong một khoảng thời gian nhất định, giữa Nhóc và Blog có một sự đồng cảm và chia sẻ như hai người bạn, dù thực sự Blog chỉ là một Computer biết lắng nghe và ghi nhận, nhưng từ lâu, kể từ ngày quyết định đặt tên cho topic của mình là Blog cho cảm xúc. Nhóc không còn nghĩ Blog như thế nữa mà phải chăng Blog chính là mặt gương để Nhóc nhìn thấy mình và ghi lại chính mình. Do đó, viết cho Blog phải suy nghĩ, suy nghĩ những trạng thái cảm xúc của mình, có thể hay, có thể dỡ, có thể nông cạn hoặc giả là sâu sắc...nhưng Nhóc đã xem Blog như những trang viết của cuộc sống mình, nhìn vào Blog, đọc ở Blog...Nhóc hiểu những gì mình đã làm ở ngày hôm qua, những gì cần làm ở hiện tại và những gì sẽ làm ở tương lai...Mà muốn như thế thì phải suy nghĩ phải không Blog...?

Cuối năm à không đầu một năm mới, nhưng dường như những công việc của năm cũ vẫn chưa dứt...Có lẽ chỉ thực sự bước sang năm mới khi xong tết nguyên đán. Còn bây giờ, tất bật cho những công việc cần làm cuối năm trước khi nghĩ tết. Nhóc cũng thế, buổi sáng lên công ty, miệt mài đến tận 5g chiều mới về nhà. Riêng tư cho mình chỉ 120 phút ngắn ngủi rồi lại lên trường để học. Cuộc sống không biết từ bao giờ dày đặc những thời khoá biểu, bao nhiêu việc cần làm, phải làm mà thực sự ra, đâu có phải cuộc sống bắt Nhóc phải làm như thế...Nhóc vẫn có thể sống theo cách sống của mọi người ở cái tuổi 22 của mình. Vẫn có thể lang thang shopping ở một Plaza nào đó, có thể cà phê bụi cùng bè bạn ở phố cổ hoặc có thể offline cùng nhóm bạn thân theo phong cách của mình ngày xưa...Vẫn có thể làm được nhiều điều giữa cái không gian mênh mông này. Nhưng...

Có lẽ bây giờ mọi cái đều nhạt, không còn hứng thú nữa...Cảm xúc về những điều này có lẽ đã rời xa. Cũng không hiểu bây giờ trong Nhóc muốn điều gì nữa, hăm hở tham gia điều tra thị trường, hăm hở tìm một avatar cho Công ty mình, hăm hở và mong muốn tìm một sự đổi mới cho phong cách làm việc để có một hiệu quả nhất định...nhưng rồi khi hoàn tất, khi được như ý lại cảm thấy trống, rỗng...không còn vui mừng...có lẽ điều ấy là hiển nhiên...Chợt lại thấy sợ...sợ một ngày không còn cảm xúc...hì! Chắc là lại hão huyền...Mọi việc chưa tệ đến mức ấy mà...

Đêm hôm qua, đi học về...trời Hà Nội thật lạnh...cái lạnh dễ đưa người ta bước vào một giấc ngủ say, không mộng mị...Vậy mà mắt Nhóc ráo hoảnh, hết nằm rồi ngồi, hết đứng lại đi...không tài nào nhắm mắt được...Thế là lại đến với công việc vẽ tranh, cả đêm thức trắng vậy mà không dám mở đèn, không dám đi lại...một mình ngồi trong phòng để vẽ chân dung của chính mình, trong suy nghĩ của mình. Thấy mình tài thật!

Sáng nghe tiếng động bên phòng của Bố Mẹ, lại nghe tiếng lách cách của chị pha coffee. Sợ, hoảng chạy ngay lên giường, nằm vùi và đắp chăn kín đầu...Tiếng Mẹ vào phòng gọi nhỏ: Dậy! đi con gái...muộn rồi...Mẹ vào phòng, ngồi nhẹ lên giường...con gái vẫn nằm vùi mà vẫn cảm nhận được chiếc nệm nghiêng về một phía...tràn vào lòng những yêu thương...vẫn nhắm mắt mà thấy bàn tay mềm mại của Mẹ rơi trên trán...vẫn là động tác vén những sợi tóc dài loà xoà trên trán con gái...đầy những thương yêu...trong khi con gái vẫn nằm im thin thít...như là ngủ say lắm...
Rồi cuối cùng cũng dậy...ăn vội vàng một chút...chào Bố mẹ và lên xe...Góc phố quen thuộc, cà phê sáng mọi ngày...lên mạng đọc tin trước khi vào công ty ở một góc ngồi quen thuộc...Nhớ đến chuyện hôm qua...
Trưa hôm qua thật lạ, lần đầu tiên chia sẻ với một người mới quen về nhưng lẩn khuất ở trong lòng..Đây không phải là tính cách của mình...mà hình như sự chông chênh quá, sự mất cân bằng và cảm giác rỗng dễ làm cho con người ta có cảm giác ấy...Hình như Nhóc đã xử sự sai...hình như khộng nên thế...lần đầu tiên Nhóc lại bộc lộ những cảm xúc của mình trước người mới biết...Có lẽ đã lâu rồi, chất chưa quá nhiều những suy nghĩ riêng tư mà người quen hình như xung quanh Nhóc...còn ít quá...Mà số ít ấy lại quá bận rộn với những chuyện của riêng mình...Thế đấy Blog!

Bây giờ là chiều, rảnh, ngồi viết những dòng cho Blog...Tuần sau là chuẩn bị thi rồi, những môn thi cuối cùng của học kỳ này...trước khi nghĩ tết...Rồi lại tiếp tục thời khoá biểu của mình của những ngày thường nhật. Ngày mai ...sẽ là một chương trình học ở một đất nước xa xôi ...có lẽ đấy là khoảng thời gian tốt nhất để bình yên trở lại...Hẹn nhau vào Tháng 6 năm này...
Đấy là công việc của 6 tháng nữa, còn chiều nay, Bố vừa gọi điện nhắn về sớm...Tối nay Mẹ sẽ đãi hai Bố con món Bánh xèo của Miền Tây Nam Bộ- quê Nội...Chiều về sớm...đi chợ cùng Bố ...
Nội đã khoẻ nhiều...có lẽ tầm 20 tháng chạp sẽ về thăm Nội, đưa ông táo về trời ở quê Nội thật thích đấy Blog...sẽ lên thăm Mộ ông trước khi về Hà Nội với Blog...đấy là chương trình của ngày sắp đến..rất gần...
Bi giờ chuẩn bị ...sang đón Bố về đây...Chào Blog nhé...
Một tuần mới thật nhiều cảm xúc...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog của ngày hôm nay: CÓ MỘT NGƯỜI...

Có một người...đến từ hôm qua. Mà những lúc cách xa, em gửi nhớ thương về một phía. Có một người...với em biết bao ý nghĩa. Giúp em yên bình, dù con thuyền cuộc đời sóng sánh, chao nghiêng...

Có một người ...xen lẫn những chung, riêng...Chỉ vắng một hôm thôi, đã gọi tên em vang cả mạng...Có một người...mỗi ngày, buổi sáng...Kể em nghe điều cuộc sống thì thầm: Những thay đổi của thời gian...

Có một người ...đợi ký ức sang trang...Mong được gặp em...để nghe em kể về những ngày đang sống...Những ngày vắng em...dường như là biển động...Người ấy mong thuyền, sẽ về bến bình yên...

Có một người luôn mãi ở trong tim...Mà mỗi khi em đi xa...lại nhói đau nỗi nhớ.....Khắc khoải từng đêm...phải chăng là duyên nợ. Thương nhớ thật nhiều..cũng chỉ biết gửi vào thơ...

Có một khoảng lặng riêng...trong những đợi chờ...

Đã từng có một người như thế...phải không Thơ...!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

bLOG CHO NGÀY HÔM NAY: ĐIỀU GIẢN DỊ...

Nhớ lại những điều xưa cũ, bài hát cũ và con người đã cũ...trong chiều nay...chia sẻ với Blog...

Chiều nay em đang nghe Hồng Nhung hát, bài hát rất lạ mà có lẽ anh chưa bao giờ nghe em nhắc đến...Lạ nhưng không mới, ca từ mộc mạc, chân thành có một chút gì thật nồng nàn và sâu lắng...Nghe từng giai điệu của bài hát mà nhạc sĩ Phú Quang đã gửi gắm, em hiểu vì sao em lại cảm thấy anh thật gần gũi và chân thành...có lẽ ...có lẽ ở anh có một điều gì đấy mà em cảm nhận được...có phải là giản dị phải không anh...Có lẽ thế...Một điều gì đấy thật giản dị...giản dị vô cùng giữa cuộc sống phức tạp và náo nhiệt này...Cùng nghe Hồng Nhung hát với em nhé (sr, vì em không thể chèn nhạc vào được- dù hết sức cố gắng- có lẽ chèn nhạc quá phức tạp trong khi em đang nói về điều giản dị cơ mà- đúng ko? Chắc là thế- em biết anh sẽ mĩm cười..hihihi)...

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo
Đôi môi em gọi bao khát khao
Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao
Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá
Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không thôi ...

"Dịu dàng như hạt nắng đùa nhẹ trên áo..." Có lẽ không có sự dịu dàng nào hơn thế, nhẹ nhàng thôi, hạt nắng đùa nhẹ trên áo em mỗi khi em xuống phố, thấp thoáng ngỡ ngàng, như thật thân quen nhưng cũng như mới gặp lần đầu ...dịu dàng quá đỗi, hạt nắng đậu nhẹ trên áo em thì thầm cho em nghe những lời mà gió đã gửi gắm khi đi xa. Để em hiểu mình mong manh quá đỗi, cảm giác trống vắng ngập tràn  tựa như rừng cây đã trút hết lá, nhỏ nhoi và yếu đuối trong sự dịu dàng mà hạt nắng muốn dùng sự ấm áp của mình để che chở, để rồi khi cảm nhận được điều ấy, đến gió chiều cũng cảm thấy xao xuyến mãi không thôi...

Người yêu ơi dù mai này cách xa
Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em

Tình yêu thật kỳ diệu phải không anh, nó cho ta những trạng thái, cung bậc tình cảm khác nhau...sự lo lắng, cảm giác chông chênh khắc khoải khi nhớ về một ai đấy...dù chỉ mới nghe tiếng nói...chỉ mới đây thôi...Mãi mãi không thể giải thích được, dù trong chúng ta ai cũng muốn tìm cho mình một lời giải đáp...để thuyết phục chính mình, nhưng nó mãi mãi là điều kỳ diệu mà tạo hóa đã ban cho con người, cảm giác yêu thương đến có thể hy sinh tất cả cho một ai đấy...Có lẽ đồng điệu với suy nghĩ ấy mà nhạc sĩ Phú Quang đã viết nên những ca từ tuyệt đẹp cho ca khúc này, để chứng minh một điều: Khi đã yêu một ai đấy hơn chính bản thân mình thì sự cách xa chỉ làm dầy thêm nỗi nhớ, càng làm cho con tim đập những nhịp nồng nàn và sâu sắc hơn mà thôi...Giản dị và thật là giản dị giữa cuộc sống này...nhưng có phải ai cũng hiểu và cảm nhận được đâu anh nhỉ...Có lẽ những khoảnh khắc tình cảm này là kết tinh của những gì thanh khiết nhất nên cảm xúc cũng phải lựa chọn để lưu lại...Một lần nữa khi nghe bài hát này đã giúp em hiểu thêm một điều mà hình như em đã đọc ở đâu đó: Cái na ná tình yêu thì có trăm lần, nhưng duy nhất tình yêu chỉ riêng có một...Có lẽ thế khi cái có đến trăm lần ấy rất hay dễ lần lộn giữa cuộc sống này với cái riêng có một... Chỉ có điều giản dị mới nhận ra đâu mới là tình yêu đích thực, phải ko anh...

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế
Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao
Hy đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao
Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu
Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, những cuộc gặp gỡ rồi chia ly ở trên cuộc đời này vẫn thế, vẫn phải xảy ra như quy luật của muôn đời, dẫu nồng nàn như mặt trời khát khao hay mịt mù trong đêm tối đầy sao thì chúng ta cũng không thể khác được, cuộc sống chỉ cho ta một đáp án trong muôn vàn sự lựa chọn, chỉ cho ta một sự tác hợp trong muôn vàn lần gặp gỡ...để rồi khi ta hiểu, đối với ta, người ấy thật quan trọng, quan trọng đến mức không có người ấy, không hiểu cuộc đời sẽ trôi về đâu khi không tìm được bến và mặt đất này sẽ lại hoang vu và băng giá như kỷ băng hà...
Không dùng những mỹ từ trau chuốt, không xa hoa trong cách trình bày...nhạc sĩ Phú Quang đã trãi lòng mình như thế khi nói về điều kỳ diệu của con người...nhẹ nhàng và dịu dàng như hạt nắng...long lanh và tinh khiết như giọt sương, những tưởng sẽ tan nhanh và bay mất nhưng thật ra vẫn còn đọng lại trong mỗi chúng ta để chứng minh một điều: Ngày hôm qua vẫn còn ở lại...trong lòng mình cho dù có thể một ngày nào đấy chúng ta không còn nhau, nhưng những gì của ngày hôm nay mãi mãi là điều kỳ diệu, vì sao anh biết không, bởi ngày hôm nay là nơi em gặp anh...là nơi em biết mình thuộc về điều gì...Cho nên, sự cách xa, không thể xóa nhòa tất cả...sự cách xa làm cho ta hiểu được một điều thật giản dị... Càng xa nhau ta càng thấy yêu hơn...
Nhạc sĩ Phú Quang đã trãi lòng mình như thế để chiều nay em được nghe bài hát này trong nỗi nhớ một người dưng....

...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

minh_cao thắng

thật sự thì:
cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
người buồn cảnh có vui đâu bao giờ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] ... ›Trang sau »Trang cuối