Blog cho ngày hôm nay: Câu chuyện Nghĩa tình...
(Nhân đọc chủ đề Hạnh phúc và chợt nhớ đến câu hát:Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng...)
Con người không có quyền chọn nơi mình được sinh ra, nhưng được quyền chọn cách hành xử, cách sống sao cho con người nhất..."
Ngày ấy...
Khi chị về làm dâu nhà anh, chị 16 tuổi...khi ấy anh mới lên 5...
Anh là con trai độc đinh của cả một dòng họ...Nhà anh giàu có nhất vùng. Ông Nội buôn bán nơi phố thị...Bà nội ở nhà chăm sóc anh và cai quản cả số ruộng đất lớn nhất một vùng...Anh được cả dòng họ quý hơn vàng, nhưng anh ốm yếu và bệnh suốt. Bà nội lo lắng đi xin số và được thầy phán rằng: phải cưới cho anh một cô vợ...lớn tuổi hơn anh, như thế mới mong mọi việc sẽ qua đi...và như mọi người, bà Nội rất tin vào lời phán quyết ấy. Thế rồi, tin tìm vợ cho anh được loan truyền đi khắp nơi trong vùng...
Chị là con gái cả trong gia đình có 05 chị em. Gia đình chị nghèo khó nhất vùng, quanh năm chỉ đủ ăn được 03 mùa...Mùa đông năm ấy, để tìm thêm một ít tiền cho gia đình chi tiêu trong những ngày giá rét, bố chị theo dân trong làng lên núi đập đá. Tiền công chưa thấy đâu thì bố đã bị đá làm dập lưng, phải nằm liệt giường, nhà đã khó lại càng khó hơn khi gia sản phải bán hết để thuốc thang cho Bố. Những khó khăn chồng chất của gia đình, những tiếng khóc vì đói của các em, nỗi nhọc nhằn ai oán của Mẹ đã làm cho những tháng năm đẹp đẽ nhất đời con gái của chị...hằn sâu nỗi ưu tư...
Khi ấy bà mối đến nhà bảo: Gã chị đi...sẽ được một khoản tiền để chữa bệnh cho Bố , còn dư một ít sẽ chi tiêu cho gia đình...
Ngày đón dâu, Bố chị nằm trên giường đấm ngực kêu trời...mẹ lặng lẽ cài lên mái tóc chị cái trâm của thời con gái...Chị mặc áo đỏ, đi giày thêu...tự tay buông khăn che đầu...khi ấy nước mắt mới rơi hòa cùng màu phần hồng trên má...
Từ đấy...cuộc đời chị, được giao về tay một đứa trẻ vô tri...
Bố mẹ chồng không khó khăn lắm với cô dâu mới, không xét nét bắt dạ thưa...Vâng lời mẹ, anh gọi vợ mình là Chị gái...hằng ngày chị cùng mẹ chồng chăm sóc vườn rau, cai quản tất cả các cánh đồng lúa bất tận của gia đình...nhưng công việcchính của chị vẫn là chăm sóc cho anh...tắm rửa, thay quần áo...Những khi anh sốt, cả đêm chị thức để chườm khăn...chị lo lắng cho anh từng chút một...giữa những đêm thức trắng, nhìn anh say ngủ sau khi hạ cơn sốt, chị rơi nước mắt mà tự nhủ lòng: Chồng của mình đây sao...Hôn nhân của mình đây sao...
Cũng không biết lời phán của thầy linh ứng hay nhờ sự chăm sóc tận tình của chị mà tất cả mọi bệnh tật của anh dần hết...anh khỏe mạnh, khôi ngô và tình cảm mà anh dành cho chị dần dà vượt quá tình cảm mà anh dành cho mẹ...Mỗi tối trước khi chui vào chăn đi ngủ, anh đều nói: Chị ơi ! em yêu chị!
Chị cười méo mó mà không hiểu mình là vợ, là chị hay là mẹ của anh nữa....
Đêm trước ngày anh đi học, chị thức cả đêm để may cho anh chiếc túi đựng sách, vuốt cho thật thẳng bộ quần áo mới cho anh, xếp bút vở vào túi cho anh...Để rồi sáng hôm sau chị dắt tay anh đến trường và trưa lại đón anh về...ngày nào cũng như thế...
Bố anh buôn bán ở ngòai, ham mê cờ bạc, hút sách...chẳng mấy chốc tan tành gia sản...sau đó ông bỏ nhà đi biệt...mẹ chồng chị chỉ còn một ít nữ trang, bán đi hai mẹ con chỉ tậu được một ít ruộng...Từ một gia đình giàu có, bây giờ khó khăn, không nhờ được ai, mẹ chồng chị phải bươn chải làm ruộng...vất vả quá, sức khỏe bà suy sụp...sau một thời gian ốm nặng, bà không gượng được. Trước lúc lâm chung, bà nắm chặt tay chị, khẩn khỏan: nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi nó đến ngày trưởng thành...
Lần này, số phận anh lại do chị dẫn dắt...
Chị cứ thế làm việc quần quật, bất kể ngày đêm...tất cả dồn sức để nuôi anh ăn học...anh rất thông minh và học rất giỏi...Chẳng mấy chốc, anh tốt nghiệp trung học và thi đỗ vào Đại học sư phạm....Một lần nữa chị lại thu xếp...đưa anh lên tỉnh học...
Trong lòng chị, chị xem anh như một người em trai của mình...
Ngày đưa anh đi, chị chỉ dặn anh cố gắng học...chị không nói gì thêm nữa...
Trước khi đi, anh nhìn chị thật lâu rồi bảo: Chị,...chị chờ tôi trở về nhé....!
Khi ấy chị 29 tuổi...!
Ở quê chị, phụ nữ 29 tuổi đã có mấy con...Mọi người nhìn chị bảo: Chị đã nuôi anh khôn lớn, lại cho anh thóat ly đi học...như thế đã là quá tốt rồi...Chị đừng nên chờ đợi nữa...phải lo cho hạnh phúc của riêng mình, còn chần chờ gì nữa...Chị mỉm cười...chị cũng không biết mình đợi chờ gì nữa...mà có lẽ chị nhớ câu nói trước khi đi anh đã dặn: Chị...chị chờ tôi trở về nhé..!
Hai năm đầu tiên của Đại học, cứ hè và tết anh lại về giúp chị làm công việc nhà và chămsóc ruộng đồng...Đến năm thứ 3, anh biên thư về bảo: Chị ơi! Tôi không về ...năm nay tôi sẽ ra ngoài tìm việc...Tôi muốn đỡ đần cho chị...
Và thế là anh không về thật...
Và cuối cùng anh cũng học xong Đại học, bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, nho nhã...Còn chị, chị trở thành một người phụ nữ quê...khi mà những năm tháng khó khăn vất vả đã làm bay dần những nét trẻ trung son sắt của một đời người...
Trong tim chị...chị chỉ xem anh như một đứa em trai...
Nhưng chị không ngờ, ngày anh trở về...Câu đầu tiên anh nói khi cần lấy đôi bàn tay chai sạn của chị: Chị ...tôi đã trở về...Tôi đã trưởng thành...Chúng ta có thể thành thân...
Chị đã để rơi những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất của một đời người....
Rồi anh ở lại quê để dạy học, anh dạy học cho dân ở khu mỏ...Anh chị có với nhau 02 đứa con, một trai, một gái....Rồi bằng kinh nghiệm và bằng cấp của mình, anh được cấp trên chuyển về tỉnh dạy học và đề bạt làm hiệu trưởng...Tuy nhiên vì hộ khẩu, anh vẫn để hai con ở lại cho chị chăm sóc...Sau khi ổn định, anh đón chị và hai con lên nơi ở mới...
Ngày dọn nhà...các đồng nghiệp ở trường cùng chung tay vun vén cho hạnh phúc của Hiệu trưởng...Khi thấy chị và 02 con bước xuống xe...Một đồng nghiệp hỏi anh: Sao anh đón mẹ và các em lên mà không đưa chị và hai cháu lên cùng.....
Mọi người giật mình, chị lại một lần nữa...cười méo mó...nhìn anh như người có lỗi...Một không khí năng nề bao trùm xung quanh...thế giới như cô đặc...
Rất nhanh, anh mỉm cười...tiếng anh cương quyết: Chị và hai cháu của các cô chú đây! Đây là vợ và hai con tôi...Cô ấy đã cho tôi sinh mệnh này, không có cô ấy...sẽ ko có tôi ngày hôm nay...
Chị đã không hối tiếc khi để rơi những năm tháng đẹp đẽ nhất của mình trong cuộc hôn nhân với anh ...
...Bây giờ....!
Bây giờ chị đã 72 tuổi...Còn anh, anh 61 tuổi...anh đã nghỉ hưu cũng khá lâu rồi...
Bây giờ các con đã lớn...đã trưởng thành và có nghề nghiệp ổn định...
Bây giờ anh chị chuyển về khu chung cư này sống...
Những năm tháng vất vả đã để lại những dấu ấn hằn sâu trên cuộc đời chị...chị bị bệnh phong thấp và ở tuổi thất thập cổ lai hy này, lưng chị đã còng xuống...hàng ngày căn bệnh phong thấp hành hạ làm cho chị bước đi khó khăn, những bước chân run rẩy phải nhờ sự tựa giữ của chiếc gậy...
Hàng ngày vào buổi sáng sớm...ở khu chung cư này, tôi thấy anh nắm tay chị khẽ dìu từng bước chậm rãi, nương nhẹ nhưng vững vàng...đầy tình yêu thương...Ngồi thật lâu trên ghế đá...tôi nhìn họ mà cảm nhận được những nghĩa đủ tình đầy mà họ đã dẫn đắt, nương nhờ, chăm sóc nhau khi cùng nhau đi dọc cuộc đời...Trong ánh nắng tinh khôi của buổi bình minh, anh ngước mắt nhìn chị, thật âu yếm và nói: Chị đã cho tôi cuộc sống này, cho mẹ tôi sự ấm áp khi về già, cho tôi căn nhà ấm cúng, hạnh phúc giản dị, nguyên lành...Phần còn lại của cuộc đời này...tôi nguyện sẽ chăm sóc chị...
Và cũng trong buổi sớm mai ấy, anh chậm rãi dắt chị đi từng bước một...giống như ngày xưa chị đã dẫn dắt anh chập chững bước vào đời...Tôi thấy sau lưng họ...hoa tình yêu nở rộ...để minh chứng cho một cuộc sống đầy ắp nghĩa tình...
Ừ! Sống trên đời sống cần có một tấm lòng...Chỉ đơn giản vậy thôi...Chỉ cần một tấm lòng biết yêu thương, đồng cảm , chia sẻ, quan tâm và biết thứ tha có lẽ cuộc sống này sẽ nhẹ nhàng biết bao...
Khi còn bé, tôi nhìn những đứa bé hàng xóm, áo quần lem luốc hay nhìn trộm tôi qua ô cửa cổng...tôi không hiểu mình có điều gì lạ...chỉ khi chơi cùng, cùng chia sẻ những cái kẹo, chiếc bánh, những quả sấu chua chua của tuổi thơ...tôi mới hiểu...
Và khi lớn lên, khi tôi cùng Bố và những người bạn vào làng trẻ em SOS, nhìn những ánh mắt thơ ngây, những mảnh đời trắng như tờ giấy nhưng bất hạnh với số phận bị bỏ rơi, không được những người sinh ra thừa nhận, hoặc vì lý do gì đấy phải trở thành mồ côi...Tôi lại hiểu thêm một điều mà tôi mà trước đây tôi nghe mọi người nói, nhưng chưa kịp hiểu để sâu sắc ...Những ánh mắt ám ảnh tôi, những đôi mắt trong veo, thật xinh xắn...Tôi như mê đi...
Rồi, tôi về quê Nội, làng quê hiền hoà với bến sông, con đò và những cây dừa nước...buổi trưa thanh tịnh chỉ văng vẳng tiếng đò máy chạy trên xong, tiếng mái chèo khua nước oàm..oạp...thân quen mà gắn bó...Nội tôi ngồi xoã tóc để thím tôi nhổ tóc bạc và tóc ngứa vừa nghe Nội kể chuyện ngày xưa...mà bao giờ cũng là câu cửa miệng: Bây biết không...nghe thật gần gũi...
Rồi Mẹ tôi lấy cái rổ may của Nội, trong đấy là cơ man nào những cây kim đủ loại, có những cây kim mà theo Nội nói, từ hồi trước giải phóng, nội đã dùng để may áo cho Bộ đội...bao nhiêu là nút áo, chỉ may đủ màu...mẹ tôi cặm cụi đơm lại từng chiếc nút áo đã sứt ra hoặc đứt chỉ của Nội...Thỉnh thoảng lại kêu lên: Ái...đau quá! Nội cười hiền lành: Lại đâm kim vào tay hả Tư? mẹ cười ...
Chỉ bấy nhiêu thôi, mới hiểu ở đâu và lúc nào điều mà cuộc sống này, con người này cần nhất là tấm lòng...tấm lòng...như thế...!
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...