Blog cho ngày hôm nay: CỔ TÍCH CỦA CON...
(Bài này con viết cho ngày gia đình của mình...Hôm nay trên đường về nhà...con nghe bài hát Ba ngọn nến lung linh...chợt thấy ấm áp lạ...Con đưa vào Blog để chia sẻ cảm xúc mỗi ngày..)
Khi con còn bé, con rất thích được nghe kể chuyện, những câu chuyện cổ tích về những nàng tiên, công chúa, hoàng tử mà mẹ và ngoại hay kể cho con nghe vào mỗi tối...Lớn lên một tý, con bập bẹ xem tranh và hỏi mẹ để rồi sau đó chỉ vài lần thôi con có thể tự xem tranh và tự kể một mình những câu chuyện mà con thích, tất nhiên tình tiết đôi khi cũng khác hơn một chút. Khi lớn hơn một tý, con đi học, biết đọc chữ...con có hẳn một phòng đọc của riêng mình, những quyển sách mà con yêu thích được mua về xếp cẩn thận trên từng giá sách có ghi dấu tên con cẩn thận...bao nhiêu là sách, nhưng vẫn là chuyện cổ tích chiếm nhiều trong số ấy ...và bây giờ cũng thế...con vẫn yêu chuyện cổ tích như ngày nào....
Nhưng đấy là chuyện cổ tích của mọi người...viết về nàng công chúa và chàng hoàng tử, những sự tích ...mà con người muốn nhờ màu sắc thần thọai để gửi gắm những ước mơ, hòai bão, những tình cảm của mình vào đấy...mong ước nó sẽ là hiện thực...Còn chuyện cổ tích của con...chuyện cổ tích của con viết về gia đình mình...
Cổ tích của con bắt đầu từ câu hát ru của bà, dòng sữa nóng ấm của mẹ, tình yêu thương vô bờ bến của bố, từ những điều hết sức giản dị, bình thường như bố kể: Ngày đầu tiên làm Bố, tiếng gọi con sao mà ngượng ngịu và khó khăn đến thế, dù rất yêu con..nhưng khi gọi, bố lại buộc miệng gọi con là nhóc và xưng là tớ...nghĩ lại bố bảo thấy mình ngớ ngẩn làm sao...nhưng sao con lại thấy yêu bố đến thế...
Cổ tích của con là những ngày mẹ vắng nhà...bố bế con và hát ru con ngủ, tập cho con những bước đi đầu đời, vỗ tay động viên, dang tay đỡ con khi con bước đi chưa vững...Cổ tích của con là những giọt nước mắt của mẹ khóc khi con ốm, là sự lo lắng của bố khi con ăn không hết bữa hoặc chỉ đơn giản là hắt hơi nhiều hơn bình thường...
Cổ tích của con chỉ đơn giản là những sự tích mà bố tự nghĩ ra để lý giải về những sự vật, hiện tượng chỉ có trong thần thọai như Con ma cà rồng thực ra nó là con rồng có một quả cà chua được cắm trên cái sừng..vì nó lạ nhưng trong cổ tích ko biết gọi tên là gì nên người ta gọi là ma...thế thôi...Cứ tưởng là vô lý...nhưng thật ra nó có lý biết bao khi bây giờ con hiểu được không có vấn đề gì phức tạp cả nếu như mình nghĩ mọi việc là đơn giản...và ko có nỗi sợ nào lớn hơn sự sợ hãi chính bản thân mình...
Bố đã dạy cho con đừng trả lời ngay bất cứ một câu hỏi nào cả ...mà hãy suy nghĩ câu hỏi ấy có cần thiết phải trả lời hay không...bởi vì như bố bảo, có những câu hỏi cũng chính là câu trả lời...Cuộc sống là thế...luôn có những cơ hội và bất ngờ, con hãy suy nghĩ và quyết định...hãy hành động như một người có suy nghĩ nhưng đừng vội chứng minh điều gì cả...bởi việc chứng minh ...đó là nhiệm vụ của cuộc sống...đấy là mặt gương sẽ phản ảnh chính mình...
Con nghe và tin những điều bố nói, nhưng sự hiểu thì thật vô cùng....và bây giờ khi hiểu được điều bố nói..con biết thêm được một điều..Cuộc sống ko cho ko ai một điều gì cả...tất cả những kinh nghiệm ấy đều đã được con người thử nghiệm và cuộc sống đã chứng minh...mà đôi khi giá của nó ko thể tính được bằng vật chất...phải ko bố...
Cổ tích của con chính là giá trị giá đình mà bố hằng nâng nui qua câu hát:
Bố là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng
Ba ngọn nến lung linh
Tinh tình tính tinh tinh
Thắp sáng một gia đình...
Bố bảo: khi bước chân về nhà, bố ko muốn những gì của xã hội len vào trong mái ấm của mình nữa, những lo toan, mệt mỏi, cạnh tranh...chỉ ở ngòai cánh cửa của gia đình mình, sau cánh cửa sẽ là mẹ trổ tài nấu bếp, bố con mình sẽ được thưởng thức những món ngon, bố sẽ hát con nghe bài hát mà con yêu thích, bài hát của bố mẹ: Nơi anh gặp em....
Và con gọi đấy là cổ tích của riêng mình...
Con có một vườn cổ tích, một một câu chuyện là một kỷ niệm đáng nhớ về một thời thơ ấu đã xa...Con nâng niu gìn giữ như một kỷ vật của riêng mình...Để bây giờ, ngồi xem lại từng trang album ngày bé, cảm xúc lại ùa về, con yêu bố mẹ và như thế con sẽ ghi vào blog của mình một câu chuyện cổ tích...mà bố biết ko, cổ tích của con sẽ bắt đầu bằng câu nói thường ngày của bố: nhóc biết ko, ngày xửa ngày xưa...khi nhà mình bắt đầu có 03 người.....Nghe xong con sẽ kêu lên: Bố ơi! Cổ tích chi mà lạ vậy...
Nhưng bây giờ con ko còn thấy lạ nữa mà ngược lại thấy cách mở đầu mới ấn tượng làm sao...Con sẽ làm như thế...con sẽ mở đầu câu chuyện về gia đình mình với câu nói: Ngày xửa ngày xưa, ngày mà gia đình mình bắt đầu có 03 người...nghe hay quá phải ko bố....
Đúng rồi...vì đấy là Cổ tích của con.....
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...