NỘI ƠI! ƯỚC GÌ CON LÀ CON TRAI...!
Con nghe Mẹ kể:
Khi mẹ đồng ý lấy bố, ông bà Ngọai có nói với mẹ : Về làm dâu người Nam không phải dễ...Con phải bỏ thói quen ngủ muộn, không được làm nũng và phải kết bạn thật thân thiết với bếp núc đấy...
Mẹ cười và bảo: Bố Mẹ yên tâm..con nghĩ không khó...nhưng con sẽ cố gắng...hihihi
Thế rồi vào một ngày tháng 5, Nội đón Mẹ về Miền nam để trở thành dâu của Nội...Ngày rước dâu...xe chỉ đi được đến đầu đường...Từ đấy vào nhà Nội còn hơn 500m...Bố dẫn Mẹ đi trên con đường làng được bao bọc bởi những cánh đồng bát ngát đang mùa gặt...Mẹ bảo...mọi người ra xem cô dâu mới...Đâu đó tiếng xôn xao: Vợ cậu tư kìa...Con gái Miền Bắc đấy...nhìn dễ thương lạ..
Mẹ ngượng ngùng nép vào sát bố..ánh mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc...Còn Bố thì khỏi phải nói...tự hào và hãnh diện vô cùng...
Đón Mẹ ở sân nhà..đấy là một căn nhà chữ Đinh..giản dị và mộc mạc đầy chất Nam Bộ...Nội dắt tay Mẹ bước vào cửa...Đến trước bàn thờ tổ tiên, Nội trao cho mẹ 03 nén hương...Sau nghi lễ ấy, Mẹ chính thức trở thành con dâu của nội...ra mắt họ hàng với tên gọi mới: Vợ thằng tư...
Mẹ bảo, mẹ thật hạnh phúc...cái hạnh phúc kéo dài ko biết điểm dừng ...Mọi người ai cũng yêu thương Mẹ, chăm sóc và lo lắng cho mẹ...Ai cũng thích nghe mẹ nói..Nội bảo: Con dâu do nội chọn mà...
Mẹ nghĩ mọi điều thật hoàn hảo...và mẹ nhớ lại lời Ngọai dặn...mẹ bảo: Ngọai chỉ khéo lo xa...những ngày vừa qua mẹ làm thật tốt...Có Mẹ, Nội dường như trẻ hơn...vui vẻ hơn...Nội hay kể chuyện ngày xưa của Nội cho mẹ nghe...Đôi lúc giữa những câu chuyện, nội hay dừng lại hỏi: vậy bây thương con trai má ở điểm nào...mẹ cười bẻn lẽn, không nói...nhưng có lẽ nội hiểu, bởi con trai của nội có nhiều điểm để mà thương lắm...
Cho đến một ngày...chuẩn bị cho công cấy...Hôm ấy Mẹ được nghỉ phép...Mọi người đang tất bật chuẩn bị gói bánh và nấu xôi...Chỉ còn có việc làm gà..Bà Sáu hỏi mẹ: Tư con làm gà nhen...mẹ chưa kịp trả lời thì Nội đã lo lắng, Được không con..Nhìn ánh mắt Nội: Mẹ gật đầu: Dạ được mà má...
Nội kêu chú Út bắt gà...khi mẹ vào bếp...Mẹ cũng không hiểu việc gì xảy ra...nhưng Nội thì biết, khi nghe tiếng gà kêu, tiếng Mẹ khóc và tiếng bát vỡ...Nội chạy vào thì thấy con gà trống đang hùng dũng đậu trên tủ chén gáy vang, bát đựng tiết thì vỡ, tay mẹ thì chảy máu...và mẹ khóc...Nội rửa vết thương và băng tay lại cho mẹ, trong khi chú út chạy đi bắt gà...Chỉ một lóang Nội đã làm xong con gà...trong khi mẹ vẫn chưa ngơi khóc...Nội dỗ dành: không sao, rồi má sẽ chỉ con làm...
Nội là như thế...lúc nào cũng hiền từ và khoan dung..
Mẹ bảo: Còn nhiều chuyện kể về việc Mẹ làm dâu lắm...mà chuyện nào cũng thật buồn cười...nhưng từ những chuyện buồn cười đấy, Mẹ đã học ở Nội rất nhiều ...Nội chỉ bảo cặn kẻ..động viên và khen ngợi...dù thật sự theo bố nói: có lẽ rất lâu mẹ mới nấu ăn ngon như nội và ngọai..
Nghe mẹ kể...con ngưỡng mộ Nội làm sao...
Rồi Mẹ mang thai con...những ngày ghét ngọt thèm chua...hễ có dịp là Nội lại nấu thức ăn gửi cho mẹ...Món mà mẹ thích ăn nhất là con cá bống kho tộ. Nội bảo : Cá bống hiền lắm, bây ráng ăn cho cháu nội tao khỏe...Chỉ bấy nhiêu thôi mà đầy ắp tình thương...Nội mong...sẽ sớm được nhìn thấy mặt cháu nội của mình...nội hy vọng sẽ là con trai...để thông minh và giỏi giang như ông Nội và như Bố...
Rồi ngày con ra đời cũng đến..một ngày cuối tháng 12, Mẹ chuyển dạ trước đấy 02 ngày...nhưng phải khi có bác sĩ can thiệp...Con mới chịu ra đời...nặng 2kg950...thật đáng yêu...Mẹ thì rạng ngời hạnh phúc, Bố thì gặp ai cũng ôm chầm lấy...được làm bố mà..mẹ bảo: trẻ con thế đấy..
Nội cũng mừng...nhưng mẹ biết...trong cái mừng của nội hàm chứa những điều lo lắng và một chút thất vọng ...cho dù con thật xinh xắn và đáng yêu...
Nói vậy thôi...đêm đầu tiên con khát sữa...khóc nhiều..ko ai dỗ được...mọi người đều cuống quýt cả lên..Nội ôm con vào lòng cất tiếng hát: à ơi...Ví dầu cầu ván đóng đinh..Cầu tre lắt lẻo...gập gềnh khó đi...lời ru của nội cứ tự nhiên như tình yêu của nội...có một ngăn nào đấy rất đầy...chất chứa dành cho con...Và lạ kỳ thay...nghe tiếng ru..con nép mình vào ngực nội..đi vào giấc ngủ...Nội cười vừa mắng yêu: cha mày...mới o oe mà đòi nội hát ru rồi...Mẹ nói: từ bé con đã biết lấy lòng nội như thế đấy...
Cứ thế con dần lớn lên trong tình yêu của Nội...của ngọai và của mọi người...
Con lớn lên...con đi học và vào nội trú...Thời gian ở gần Bố mẹ và nội ít dần..chỉ thi thỏang nghỉ hè hay tết con về chơi với nội...Quảng thời gian ấy..thật vui...Dù con biết khi thảng qua, nội vẫn buồn vì ..giá như con là con trai nhỉ...Um..giá như ...
Bây giờ con hiểu trách nhiệm mà nội gánh vác cho một dòng họ..kế thừa, duy trì, phát triển....Có đôi lần con nghe nội nói: Sinh được bố..nội đã ghi được một điểm son cho dòng họ...nhưng sau đấy nội ko sinh được nữa...từng ngày Bố lớn lên và trưởng thành là sự hãnh diện, tự hào và lo lắng của nội...bởi bố học giỏi, rất thông minh, thành đạt...nhưng chỉ có mình bố là con trai...cảm giác ấy, nội thấy không an tòan...Nên nội mong Bố sẽ sinh nhiều con trai càng tốt...như vậy nội sẽ thấy an lòng khi tuổi già xầm xập đến...
Nhưng Bố và Mẹ chỉ có một mình con...và con là con gái...
Con yêu Nội...và con muốn mình sẽ giống như con trai, như các anh con nhà bác tư, bác sáu, cô chín...Con cắt tóc ngắn và ăn vận quần áo như con trai khi có dịp về thăm nội...những khi ấy..nội thường đập cốm dẹp cho con ăn..món ăn mà con rất thích...khi ăn nó...con như cảm nhận được tình yêu của nội...vị mồ hôi mặn nồng...rất đỗi nam bộ của nội khi nội vận bồ đồ bà ba đen, đầu đội chiếc khăn rằn, bỏm bẻm nhai trầu..giã cốm cho con..
Con thấy con trai biết bơi và trèo cây hái dừa rất giỏi...tự bao giờ con nghĩ mình sẽ làm được điều ấy...chỉ đơn giản là điều ấy con trai thường làm...phải ko nội...
Và con quyết định sẽ học bơi trước...bởi nhà nội gần sát sông Vàm Cỏ...bến nước nhà nội...là cả một kho chuyện cổ tích mà nội hay kể cho con nghe bắt đầu bằng câu nói: Bây biết ko, hồi nhỏ bằng tuổi bây...nội cực lắm...Lúc ấy con thấy thương nội làm sao...
Con muốn sẽ nhanh biết bơi...nhưng nhìn dòng sông ăm ắp nước...con lại sợ...Bởi sợ con sẽ trượt chân ngã khi xuống bến sông...mẹ thường dọa ở dưới sông có nhiều cá sấu và ma cà rồng....Con sợ lắm...nên dù rất muốn để làm vừa lòng nội, con quyết định vẫn sẽ tập bơi nhưng khi nào nước cạn, chỉ còn xăm xắp, khi ấy con sẽ nhìn thấy cá sấu và không sợ ma cà rồng...hihihi. Nội thấy con khôn nhỉ...
Lần nào con tập bơi...bọn trẻ ở xóm cũng được những trận cười nghiêng ngả vì khi con lên bờ...người con đen nhẻm, toàn những bùn...Con bác tư bảo: Tao tưởng mày trét sữa bò lên da, nhưng ko phải, mày cũng như tụi tao vậy...Con ngây thơ hỏi tụi nó: Nhìn mình giống con trai ko, mình biết bơi rồi đấy...
Ngày tụi bạn kiểm tra con biết bơi...là một ngày bến sông đầy nước...cảm giác của con là rất sợ...nhưng ...là con trai ko sợ phải không nội...Con tần ngần chưa dám nhảy xuống thì chú út đã ôm con nhảy xuống...Con mất phương hướng, chìm xuống và uống đầy bụng nước...Khi chú út vớt con lên, con mềm nhũn, nội sợ quá..khóc gọi con và la chú út...Con tỉnh lại, tụi bạn vỗ tay cười: Mày bơi hay thật...Con cười và thấy cảm giác được tập bơi trong bến sông đầy nước thích hơn khi cạn nước nội ơi...!
Lần hồi rồi con cũng biết bơi...và bây giờ thì không ai cười con được nữa..
Khi đã bơi thành thạo...con bắt đầu tập tành leo lên những cái cây nho nhỏ trong vườn của nội...Đầu tiên con bắt ghế và trèo lên cây...Khi đã đặt được chân lên cây, con khều cho ghế ngã...và như thế con đã ở trên cây suốt buổi trưa vì không làm sao xuống được...chờ chút út ra bế xuống...với hai bàn chân bị kiến vàng chích sưng vù...
Nhưng cuối cùng con cũng biết leo cây...và hái trái dừa chặt cho nội uống khi nội đi đồng về..Con nhớ khi ấy con hỏi: Nội thấy con giống con trai chưa nội...Nội mĩm cười: Nội muốn con là cháu gái của nội...um...thiệt phải ko nội...Nội gật đầu...
Nhưng con biết, với Bố mẹ, nội có một yêu cầu cao hơn thế...Nội yêu cầu bố mẹ phải hy sinh...
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra...Con đã cố gắng học, độc lập và trưởng thành từ những gì tốt nhất mà bố mẹ đã dành cho...trong ấy có sự hy sinh vô bờ bến của vấn đề dòng tộc...Nội sợ một ngày nội mất đi...ai sẽ là người gánh vác...khi bố chỉ có mình con...mà con lại là con gái...
Bố đã hy sinh rất nhiều để khẳng định chỉ có mình con là con duy nhất...dù có xảy ra điều gì...thì mãi mãi con là kết quả của tình yêu mà bố mẹ đã vun trồng...không điều gì thay thế được...Bố đã nói: Bố rất tự hào về con, Bố vẫn rất vui khi con là con gái...nếu phải lựa chọn , bố vẫn lựa chọn sinh con là con gái...Và bây giờ, bố vẫn có con là con gái ...
Con vào đại học...con vừa học vừa làm...con tập cách suy nghĩ và phân tích như bố, con có được sự dịu dàng và tinh tế của mẹ, con học ở bạn bè khả năng thích nghi và biểu đạt cảm xúc của mình...Con học ở nội sự hy sinh, quan tâm, lo lắng, luôn sống hết mình vì người khác...con đã học rất nhiều...
Vừa rồi con về thăm nội..nội già và yếu đi nhiều...nhưng con thấy niềm vui trong mắt nội khi nghe con kể chuyện của mình...Nội cười và mắng yêu: Cha bây, lớn rồi đấy, sao không chịu lấy chồng...Nội bảo: khi nội 16 tuổi, bà cố qua hỏi cho ông nội...nhìn ông chân chất, hiền lành, nội đồng ý...Còn bây kén chọn quá con, nội già rồi...biết có đợi được đâu...Con cười: Nội...! nếu có người hỏi con như nội ngày xưa...chắc là con cũng đồng ý...Nội bỏm bẻm nhai trầu và nói: Bây nói thiệt, tao tìm người làm mai nhen...Con ôm lấy nội cười...cái mùi trầu không với vôi nồng sao mặn mà ấm cúng như thế...nó làm con cảm thấy không khí gia đình lẩn quất ở đâu đây...con nhớ và yêu nội quá chừng...
Nội vẫn nhìn con và nói: Cha bây, phải chi bây là con trai...nội hạnh phúc hơn biết chừng nào...nhưng nội cũng vẫn muốn bây là con gái..
Con vẫn là con gái...vẫn là cháu gái của nội mà...Con yêu nội...và như thế con buột miệng nói: Nội ơi! Ước gì con là con trai ...nội nhỉ...
Ước gì là như thế...để nội vui hơn ...
" những khi thật buồn...viết về gia đình với những điều ước muốn...tự dưng thấy như được an ủi...chia sẻ..."
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...