Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]

Ảnh đại diện

Tâm Nhân

Kìa duyên dáng nhất, anh đào
Những chùm hoa trắng nở treo kín cành
Trên con đường giữa rừng xanh
Phục Sinh vừa hết, áo xinh trắng ngà

Bảy mươi vừa đếm tuổi ta
Tuổi đôi mươi ấy, giờ là... ngày xưa
Bớt đi hai chục có vừa?
Năm mươi xuân nữa còn chừa cho tôi

Nhìn hoa đang nở rạng ngời
Năm mươi xuân ấy có dài chi đâu
Con đường rừng ấy, tôi vào
Ngắm bao bông tuyết nở đều trên cây

(hí hí, cái từ "ngọt ngào" nghe ... xa quá xá) :P
Nước mắt em rớt xuống
Thương một mối tình câm


Em sẽ đi đến cuối con đường, để nhìn lại những gì mình đã qua, và sắp tới...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Cammy

@ Bác Hoàng Tâm: Luôn luôn là thể thơ Lục bát, trầm bổng nhẹ nhàng đúng cung cách, nhưng nghĩa của bài thơ vẫn không lạc đi đâu được (Dù không hiểu sao, cháu vẫn thích bài số 58 do bác dịch nhất). Cháu không biết phải nhận xét như thế nào đâu ạ! :D Không biết dùng từ gì nữa.

@ Chị MaiHoa: Hay chị ạ! Chị cứ dịch đi chứ, làm gì phải ngại ai trên đời này! ;))

@ Tâm Nhân: No comment!
Em ngẩn ngơ ngắm khoảng trời chiều
Khoảng trời yên ả, nét phiêu diêu
Em lơ đãng vẽ anh lên đó
Vẽ cạnh tên anh, một chữ yêu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (32 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4]