Rosemonde Gérard (1871-1953)
"Car, vois-tu, chaque jour je t'aime davantage :
Aujourd'hui plus qu'hier et bien moins que demain !"
L' éternelle chanson
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs,
Au mois de mai, dans le jardin qui s'ensoleille,
Nous irons réchauffer nos vieux membres tremblants,
Comme le renouveau mettra nos coeurs en fête,
Nous nous croirons encor de jeunes amoureux,
Et je te sourirai tout en branlant la tête,
Et nous ferons un couple adorable de vieux ;
Nous nous regarderons, assis sous notre treille,
Avec de petits yeux attendris et brillants,
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs.
Sur le banc familier, tout verdâtre de mousse,
Sur le banc d'autrefois nous reviendrons causer ;
Nous aurons une joie attendrie et très douce,
La phrase finissant souvent par un baiser.
Combien de fois jadis j'ai pu dire : « Je t'aime ! »
Alors, avec grand soin, nous le recompterons ;
Nous nous ressouviendrons de mille choses, même
De petits riens exquis dont nous radoterons.
Un rayon descendra, d'une caresse douce,
Parmi nos cheveux blancs, tout rose, se poser,
Quand, sur notre vieux banc tout verdâtre de mousse,
Sur le banc d'autrefois nous reviendrons causer.
Et, comme chaque jour je t'aime davantage -
Aujourd'hui plus qu'hier et bien moins que demain -,
Qu'importeront alors les rides du visage,
Si les mêmes rosiers parfument le chemin.
Songe à tous les printemps qui dans nos coeur s'entassent,
Mes souvenirs à moi seront aussi les tiens,
Ces communs souvenirs toujours plus nous enlacent
Et sans cesse entre nous tissent d'autres liens ;
C'est vrai, nous serons vieux, très vieux, faiblis par l'âge.
Mais plus fort chaque jour je serrerai ta main,
Car, vois-tu, chaque jour je t'aime davantage :
Aujourd'hui plus qu'hier et bien moins que demain !
Et de ce cher amour qui passe comme un rêve
Je veux tout conserver dans le fond de mon couer,
Retenir, s'il se peut, I'impression trop brève,
Pour la ressavourer plus tard avec lenteur ;
J'enferme ce qui vient de lui comme un avare,
Thésaurisant avec ardeur pour mes vieux jours ;
Je serai riche alors d'une tristesse rare,
J'aurai gardé tout l'or de mes jeunes amours ;
Ainsi, de ce passé de bonheur qui s'achève,
Ma mémoire parfois me rendra la douceur,
Et de ce cher amour qui passe comme un rêve
J'aurai tout conservé dans le fond de mon coeur.
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs,
Au mois de mai, dans le jardin qui s'ensoleille,
Nous irons réchauffer nos vieux membres tremblants.
Comme le renouveau mettra nos coeurs en fête,
Nous nous croirons encore aux heureux jours d'antan,
Et je te sourirai tout en branlant la tête,
Et tu me parleras d'amour en chevrotant ;
Nous nous regarderons, assis sous notre treille,
Avec des yeux remplis des pleurs de nos vingt ans...
Lorsque tu seras vieux et que je serai vieille,
Lorsque mes cheveux blonds seront des cheveux blancs !
Vương Ngọc Long dịch
"Như em thấy, mỗi ngày anh yêu em nhiều hơn ...
hôm nay nhiều hơn hôm qua, và ít hơn ngày mai"
Tình Khúc Thiên Thu
Một mai kia anh già, em sẽ thế
Tóc hoàng kim đã bạc trắng phơ nhòa
Vườn tháng năm lung linh chùm hoa nắng
Tay ấm nồng, run rẩy bước chân qua
Tim yêu dấu tưng bừng xuân mở hội
Tưởng đôi ta về lại thuở còn xanh
Cười duyên dáng, em nhìn anh cúi khẽ
Đôi uyên ương già thấy mãi còn xinh
Giàn nho xanh bên nhau nhìn say đắm
Mắt long lanh trìu mến động lòng ai
Một mai kia anh già, em sẽ thế
Tóc em vàng nay bạc trắng phôi phai
Ghế thân quen nay đà rêu xanh phủ
Ghế đôi ta một thuở chuyện trò vui
Dịu dàng quá lâng lâng niềm sung sướng
Lời trao nhau kết thúc nụ hôn mời
"Anh yêu em" bao lần xưa đã nói
Những lo âu muốn đếm lại từng lời
Đôi ta thế, có nghìn điều để nhớ
Những gì xưa diễm tuyệt vẫn nhắc hoài
Tia nắng ấm buông rơi chừng ve vuốt
Tóc bạc phơ tô điểm ánh hồng tươi
Chiếc ghế cũ thân thương đầy rêu biếc
Ghế đôi ta một thuở chuyện trò vui
Anh yêu em mỗi ngày hơn thế nữa
Thua ngày mai, nhưng vượt quá hôm qua
Những vết nhăn đâu còn chi nghĩa lý
Khi đường xưa ngan ngát đóa hồng hoa
Giấc mơ xuân dâng đầy tim yêu dấu
Kỷ niệm nào hai đứa cũng như nhau
Luôn quấn quít chẳng rời xa ký ức
Mãi bên nhau như tơ dệt muôn màu
Già yếu đi thời gian nào cưỡng được
Mỗi ngày thêm siết chặt búp tay ngà
Anh yêu em mỗi ngày hơn thế nữa
Thua ngày mai, nhưng vượt quá hôm qua
Tình cho nhau trôi qua như mộng đẹp
Muốn giữ hoài thăm thẳm đáy tim sâu
Xin níu lại, sợ tan dòng cảm xúc
Để từ từ tận hưởng lúc mai sau
Tần tiện dấu những niềm vui đã đến
Luôn khát khao tích trữ đến ngày già
Và lúc đó bớt âu lo phiền muộn
Tuổi mơ vàng sống lại những ngày qua
Luôn mãn nguyện những ngày xưa hạnh phúc
Ký ức về êm dịu thuở yêu nhau
Tình âu yếm trôi qua như mộng ngọc
Muốn giữ hoài thăm thẳm đáy tim sâu
Một mai kia anh già, em sẽ thế
Tóc hoàng kim đã bạc trắng phơ nhòa
Vườn tháng năm lung linh chùm hoa nắng
Tay ấm nồng, run rẩy bước chân qua
Tim yêu dấu tưng bừng xuân mở hội
Tưởng đôi ta về lại thuở ngày xuân
Cười duyên dáng, em nhìn anh cúi khẽ
Và run run thốt nhẹ tiếng yêu thầm
Giàn nho xanh bên nhau nhìn say đắm
Ánh mắt tình đẫm ướt lệ đôi mươi
Một mai kia anh già, em sẽ thế
Tóc em vàng nay bạc trắng như vôi ...
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ