BẢN TÌNH CA MUÔN THUỞ (ROSEMONDE GÉRARD0
Khi anh tuổi đã đến già,
Tóc em sẽ chẳng còn là tóc mây.
Hè về nắng dãi vườn cây,
Ta ngồi sưởi cánh tay gầy run run.
Lòng ta hoan hỉ hồi xuân,
Khác nào như cặp tình nhân thiều thời.
Lắc lư,em mỉm miệng cười,
Tuổi già,ta vẫn tô tươi chữ tình.
Nhìn nhau mắt hé lung linh,
Dưới giàn nho,dãi mảnh tình đôi ta.
Khi anh tuổi đã đến già,
Tóc em sẽ chẳng còn là tóc mây.
Ghế xưa rêu đã bám đầy,
Chúng ta vẫn đến ngồi đây chuyện trò.
Bao lần ân ái nên thơ,
Mong câu chấm dứt,để chờ hôn nhau.
Ta thường nhẩm đến những câu:
"Em yêu Anh"nói bao lâu đã nhiều.
Chúng ta ôn lại ngàn điều,
Chuyện tình lẩm cẩm ra điều say sưa.
Nắng đào vờn mái tóc tơ,
Tóc ta bạc trắng đón chờ nắng đây.
Ghế xưa rêu đã bám đầy,
Chúng ta vẫn đến ngồi đây chuyện trò.
Yêu anh vô bến vô bờ,
Hôm qua còn kém,bây giờ lại hơn.
Má răn em chẳng có sờn,
Tình em tha thiết vẫn hơn trước nhiều.
Thường ngày tích lại bao nhiêu,
Mọi điều kỷ niệm là điều chung đôi.
Luôn luôn ràng buộc hai người,
Tơ tình liên kết ta thời dệt thêm.
Tuổi già ngày một yếu lên,
Tay anh em nắm vẫn bền lắm cơ.
Yêu anh vô bến,vô bờ
Hôm qua còn kém bây giờ lại hơn.
Tình ta như giấc mơ tiên,
Em thường ấp ủ ở bên cõi lòng.
Giữ gìn lấy mảnh tình chung,
Nếm dần dư vị cho lòng ngất ngây.
Em còn tích trữ nơi đây,
Dấu bao kỷ niệm những ngày bên anh.
Em như một kẻ trữ tình,
Quá giàu những chuyện chúng mình yêu nhau.
Tạo thành hạnh phúc từ lâu,
Nằm trong ký ức tô màu lương duyên.
Tình ta như giấc mơ tiên,
Em đang ấp ủ cho thêm đậm đà.
Khi anh tuổi đã đến già,
Tóc em sẽ chẳng còn là tóc mây.
Hè về nắng dãi vườn cây,
Ta ngồi sưởi cánh tay gầy run run.
Lòng ta hoan hỉ hồi xuân,
Tưởng đang vui thú những lần xa xưa.
Lắc lư em mỉm cười đùa,
Nghe em run giọng ngâm thơ diễm tình.
Nhìn nhau mắt hé lung linh,
Dưới giàn nho,dãi mảnh tình đôi ta.
Khi anh tuổi đã đến già,
Tóc em sẽ chẳng còn là tóc mây.
Ngô Trọng Hiến dịch
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé