(Tiếp theo)
PV: Vậy giới học giả Trung Quốc đã lên tiếng như thế nào về vấn đề Biển Đông, thưa ông?
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Nước Trung Hoa có truyền thống văn hiến lâu đời, từng sản sinh ra các học thuyết triết học vĩ đại, cống hiến đáng kể vào kho tàng trí thức và nền văn minh nhân loại cùng với hơn 1 tỷ dân và biết bao các học giả, biết bao nhà trí thức đạt tầm cao nhân loại, không dễ gì bị các nhà dân tộc chủ nghĩa mù quáng và hiếu chiến lừa dối được. Vì vậy giới học giả Trung Hoa đã cất lên tiếng nói nhân văn một cách dũng cảm, công bằng và khoa học.
Học giả Chu Hạo, chuyên viên của Viện quan hệ quốc tế Bắc Kinh đăng trên tờ China Daily vào ngày 6-7-2012: “Điểm nóng tranh chấp Biển Đông đã làm xấu đi hình ảnh Trung Quốc trong khu vực Đông Nam Á, đặc biệt từ 2010 tới nay…Nếu tiếp tục chính sách ngoại giao pháo hạm, sự phát triển của Trung Quốc sẽ bị cho là mối đe dọa với nhiều nước khác, không tỉnh táo thì Biển Đông sẽ là cái bẫy giam hãm Trung Quốc”.
Giáo sư Sun Zhe lưu ý Trung Quốc rằng: “Nam Hải (Biển Đông) không phải là “ao nhà” (internal lake) của Trung Quốc, bởi phần nhiều vùng biển này thuộc về vùng biển quốc tế…Với đường lưỡi bò này, Trung Quốc có nguy cơ bị cộng đồng quốc tế hiểu rằng Bắc Kinh đang cố gắng kiểm soát Biển Đông như một “ao nhà” của chính mình…”
Trong cuộc Hội thảo của Học viện khoa học xã hội Trung Quốc (CASS), giáo sư Thịnh Hồng thuộc Đại học Sơn Đông nói: “Chúng ta không nên chỉ nghĩ lợi ích cho mình mà cần phải quan tâm đến lợi ích của toàn thế giới bằng cách tuân thủ các quy tắc quốc tế”.
Học giả Zhang Yuling thuộc CASS nói: “Trung Quốc không nên bám víu vào tư duy truyền thống của mình. Việc thảo luận về các biện pháp cụ thể để phân định vùng đặc quyền kinh tế trong vùng biển này phải phù hợp với UNCLOS, trong đó Asean sẽ đóng một vai trò phù hợp. Đường lưỡi bò diễn giải mơ hồ về quyền tài phán, không đề cập đến các yếu tố địa lý của đường bờ biển hay đường cơ sở là hoàn toàn không thuyết phục”.
Nhà nghiên cứu Lý Lệnh Hoa thuộc trung tâm tin tức Hải Dương của Trung Quốc cho rằng: “Chúng ta – Trung Quốc vẽ đường chín đoạn mà không có một kinh độ hoặc vĩ độ cụ thể, và cũng không có căn cứ pháp luật. Đường chín đoạn chiếm giữ gần 80% Biển Đông là do Trung Quốc tự vẽ ra năm 1974”.
Giáo sư Trương Thụ Quang, đại học Tứ Xuyên thì nhấn mạnh “Trung Quốc không thể tự vẽ ra đường chín đoạn. Khi Trung Quốc khăng khăng đưa ra “Đường lưỡi bò” nhưng không có căn cứ để khẳng định và không được bất kì nước nào thừa nhận thì nó vô giá trị. Quyền lợi của anh (TQ) cần được người khác thừa nhận, người khác không thừa nhận thì anh không có quyền đó”.
Thạc sĩ báo chí truyền thông Chu Phương, Biên tập viên cộng tác tại Ban biên tập đối ngoại của Tân Hoa xã có bài báo với tựa đề “Hiện trạng Nam Hải (Biển Đông) có lẽ sẽ kéo lùi cải cách chính trị của Trung Quốc” đăng ngày 17-7-2012. Mở đầu Chu Phương viết: “Nhiều người dân nước ta đến giờ vẫn chưa hiểu tại sao Nga lần đầu tiên lại tham gia diễn tập quân sự lớn Thái Bình Dương do Mỹ chỉ đạo. Kỳ thực đó là sự phản ứng mạnh mẽ quốc tế trước hành động thiết lập “Thành phố Tam Sa” đi ngược lại luật quốc tế và vô trách nhiệm của Trung Quốc.
…Việc thiết lập “Thành phố Tam Sa” là một trò cười quốc tế điển hình. Chính phủ Trung Quốc cần nhận rõ sai lầm to lớn của mình, sớm có hành động sửa chữa sai sót.
…Hành động sai lầm nguy hiểm vô trách nhiệm của một số người trong việc thiết lập “Thành phố Tam Sa” đang đẩy nhân dân Trung Quốc sa vào miệng hố chiến tranh. Nhân dân Trung Quốc cần hòa bình, không cần chiến tranh. Trong việc xử lý vấn đề quốc tế và xử lý vấn đề quan hệ với các nước, Trung Quốc cần phải tỉnh táo, không được cuồng nhiệt. Trung Quốc cần làm một dân tộc có trách nhiệm, đứng thẳng giữa khu rừng các dân tộc thế giới, quyết không thể làm một “cô nhi thế giới” hành động ngang bướng.
Trong việc giải quyết công việc quốc tế, Trung Quốc cần phải học cách tuân thủ quy tắc trò chơi đã được cả thế giới công nhận, tránh một mình một kiểu, mình khen mình hay, đừng để trở thành Triều Tiên thứ hai…
Bản thân tôi mạnh mẽ kêu gọi hãy lập tức hủy bỏ “thành phố Tam Sa”, triển khai sớm nhất có thể được việc đối thoại mang tính xây dựng với các nước xung quanh Nam Hải, dốc sức cho việc làm dịu tình hình căng thẳng ở Nam Hải (Biển Đông) loại bỏ nguy cơ chiến tranh, đưa Trung Quốc trở lại với đại gia đình quốc tế”…
Trên đây là hai lối hành xử của người Trung Quốc. Một bên là áp đặt, ngông cuồng, hiếu chiến, tham lam, bất chấp đạo lý và pháp lý, còn một bên là tiếng nói của lương tri, tôn trọng đạo lý và luật pháp quốc tế, hòa bình, thân hữu.
PV: Và phản ứng của thế giới đối với vấn đề Biển Đông thì sao, thưa ông?
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Các quốc gia trên thế giới đều thể hiện sự quan tâm đặc biệt tới vấn đề này, đặc biệt bất bình với những hành động khiêu khích và xâm lấn trắng trợn của Trung Quốc. Sau đây là một vài ý kiến của một số nhân vật Hoa Kỳ, quốc gia vốn là thân hữu của Trung Quốc, ân nhân giúp Trung Quốc thoát khỏi vòng vây của Liên Xô và tạo tiền đề cho Trung Quốc hội nhập với thế giới và trở thành một nước cường thịnh. Trước hàng loạt các hành động gây hấn của Trung Quốc ở Biển Đông, Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, ông John Mc Cain cho là: “Trung Quốc khiêu khích”.
Còn nghị sĩ Jim Webb của Ủy ban đối ngoại Thượng viện Hoa Kỳ cho rằng: “Các hành động gần đây của Trung Quốc nhằm đơn phương khẳng định quyền kiểm soát Biển Đông là phạm luật quốc tế”.
Ngoại trưởng Hoa Kỳ, bà Hilary Clinton nói: “Trung Quốc cần hành xử như một cường quốc có trách nhiệm”.
Ngài Hishore Mabubanie, giáo sư hiệu trưởng trường Chính sách công Lý Quang Diệu Singapore thì phê phán: “Trung Quốc bắt đầu có những sai lầm nghiêm trọng. Việc Trung Quốc năm 2009 gửi công hàm lên Liên hiệp quốc để đưa ra yêu sách đường chín đoạn (đường lưỡi bò) là hành động không khôn ngoan, vì Bắc Kinh sẽ gặp khó khăn trong việc biện hộ cho yêu sách của mình theo luật quốc tế. …Đường chín đoạn có thể sẽ chỉ là cái cùm lớn đeo vào cổ Trung Quốc”.
Dẫu sao tôi vẫn muốn trích lại bài của ông luật sư người Mỹ viết cách đây một năm (27-7-2011). Ông Ted Laguatan là một trong 29 luật sư nổi tiếng nhất trong suốt 20 năm qua của Đoàn luật sư bang California đã lên tiếng về sự ngông ngạo của Trung Quốc đối với Biển Đông.
Tựa đề bài viết của ông Ted: Tại sao Trung Quốc không đưa vấn đề Trường Sa ra Liên hiệp quốc?
“…Nhà Hán của Trung Quốc mới có từ 206 trước Công nguyên đến 220 Công nguyên.
Còn Alexandre đại đế chết năm 323 trước Công nguyên. Vương quốc của ông bao gồm Hy Lạp, Syrie, Ba Tư, Ai Cập và một phần Ấn Độ.
Đế quốc La Mã tồn tại hơn 1000 năm thâu tóm cả Châu Ấu, một phần Châu Á, Châu Phi.
Vậy ngày nay 2 nước Macédoine và La Mã có thể đòi lại các phần đất cũ mà đế quốc Macédoine và La Mã chiếm đóng từ mấy ngàn năm trước không?
Nếu lý luận như Trung Quốc ngày nay thì người Mông Cổ có thể đòi lại cả Nước Nga và nước Trung Hoa cùng nhiều nước khác mà Thành Cát-Tư-Hãn (Jensis Khan) đã thống trị từ thế kỷ 13, 14 không?
Thói ngạo mạn của Trung Quốc lấy cơ bắp làm ngôn ngữ ngoại giao và áp đặt chính sách đối ngoại của mình buộc đối phương phải tuân thủ tựa như đường lối của bọn phát xít Hít-Le hồi Đại chiến thế giới thứ 2. Thế nhưng Trung Quốc luôn rêu rao là “trỗi dậy trong hòa bình” và muốn làm bạn với các nước.
Lâu nay Trung Quốc đã thể hiện rất kiên trì đường lối đối ngoại là cái gì họ làm với thế giới luôn luôn ngược lại với cái mà họ hùng hồn tuyên bố
Hãy cảnh giác với Trung Quốc!”
PV: Thưa ông, tình hình đã tới mức nghiêm trọng. Có thể nói Trung Quốc đã dẫn dắt mâu thuẫn ngoài Biển Đông tới miệng hố chiến tranh, nhưng họ lại cứ vờ nói: “Phải giải quyết tranh chấp Biển Đông trên cơ sở thương lượng hòa bình, tránh đối đầu, tránh đe dọa dùng vũ lực…” Xin ông cho hỏi 1 câu cuối để khép lại cuộc trao đổi. Thưa ông, vậy ta cần làm gì và phải làm gì để không dẫn đến đối đầu, xung đột vũ trang mà vẫn bảo vệ được hòa bình, toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải và các quần đảo của chúng ta.
Nhà văn Hoàng Quốc Hải: Đúng vậy, những gì đã và đang diễn ra trên Biển Đông quả là nghiêm trọng. Câu hỏi nhà báo vừa đặt ra tôi không thể trả lời được, đó là về phương diện quốc gia, thẩm quyền ấy thuộc về Đảng cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Bởi theo điểu 4 Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 1992 thì Đảng cộng sản lãnh đạo Nhà nước. Lãnh đạo Nhà nước để xây dựng và bảo vệ đất nước là trọng trách thuộc về Đảng và Nhà nước, tức bộ máy cầm quyền phải có trách nhiệm với vận mệnh quốc gia.
(Còn nữa)
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm