http://nguyentronghuan.bl...0/09/05/lar_i_har_thar_ngLỖI HỆ THỐNG
Bài từ Blog của Trọng Huân
Khái niệm này được nhắc tới lâu rồi. Tôi còn nhớ, tác giả đã phân tích kỹ.
Và nay, hình như biểu hiện của nó ngày càng rõ, thấy ở mọi lúc, mọi nơi:
Nữ sinh đánh nhau, cắt cổ bạn tình, con giết bố, ông chủ tịch tỉnh chơi gái mại dâm,ông phó bí thư tỉnh ủy dùng bằng giả, ông bộ trưởng bộ Giáo dục còn sài tiền công đi du học học,...
Bốn ông cán bộ trung ương vào kiểm toán ở miền trong, khám ra, thấy 600 triệu trong vali tại khách sạn nơi các vị ấy đang nghỉ, chưa kể họ còn đe doạ, đòi hỏi cơ sở bốn, năm trăm triệu đồng nữa.
Đất nước mình làm tiền, dọa tiền đơn giản quá.
Và đùng một cái, chỉ một tập đoàn Vinashin của nhà nước thôi, phá tiền của dân tới 80.000.000.000.000 đồng (tám mươi nghìn tỷ đồng).
Ơ hay thật đấy, lượng tiền không lồ thế, mà họ lấy được, phá được trước toàn bàn dân thiên hạ, trước các cơ quan đoàn thể, trước một hệ thống chính trị hùng hậu, mạnh mẽ như ở nước ta... Nó hơn con voi chui qua lỗ kim.
80 nghìn tỷ chia cho toàn thể quốc dân đồng bào, từ ông già cập kề miệng lỗ đến đứa trẻ mới mở mắt - hơn 80 triệu người, mỗi đồng bào ta trong vụ này, bị chúng cướp ngày ngay mỗi người 1 triệu đồng.
Số tiền trên, nếu xây nhà tình nghĩa tặng người nghèo, bà mẹ Việt Nam anh hùng, các thương binh hy sy máu xương cho 2 kháng chiến cứu quốc, mỗi ngôi nhà khoảng 80 triệu đồng, thì có tới hơn 1 triệu ngôi nhà. Vậy là nước Nam ta chả còn cái cảnh nhà tranh, nhà ngói nào nữa; đồng bào miền Trung chả phải lo bão lũ, đồng bào miền núi phía Bắc không sợ tố lốc, giông xoáy, đến đồng bào đồng bằng Nam bộ, chí đồng bào đồng bằng Bắc bộ cũng vậy - toàn nhà mái bằng đúc bê tông.
Mới thấy rằng, tội ác của lũ kia kinh khủng quá, ác độc quá, một lũ ác ôn, súc vật. Tội của chúng, tử hình mấy lần chưa thoả, mà phải lăng trì, tám ngựa phanh thây, đào mồ cuốc mả tổ tiên chúng lên.
Sao tội ác lớn vậy, ngang nhiên vậy, mà xã hội lại phản ứng nhẹ tênh, bình lặng quá, nhân đạo quá, hiền hòa quá, thân thiện quá, theo kiểu nhiễu điều.... Cho đến tận hôm nay, mới chỉ bắt ra làm ví dụ được 5 đứa. Nghe mà uất cười…
Vâng, cái chức tổng giám đốc Vinashin chỉ tương đương cỡ thứ trưởng, vậy mà đã phá cỡ vậy, ngang nhiên cỡ vậy, dễ dàng cỡ vậy, thế thì hàm chức cao hơn, nếu phá, sẽ phá đến mức cỡ nào và phá dễ dàng ra làm sao?
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Chắc chắn là lỗi rồi, lỗi cơ chế mất rồi, lỗi vận hành mất rồi, lỗi chính sách mất rồi, lỗi….
Thử hỏi chỉ 5 đứa kia, chúng có phá được như vậy không? Phải có hệ thống chứ, có đội ngũ chứ, có cơ chế chứ, phải có chính sách chứ, chúng mới phá được vậy.
Nhân tài toán học là GS Châu, mà ông bộ trưởng cho hay, với chế độ đặc cách, đãi ngộ (đã vận dụng đủ hết chính sách rồi), chỉ trả lương được 5 triệu đồng/ tháng. Nói ra để mọi người phát ngượng, phát tủi nhục, phát hổ thẹn....
Chỉ một tổ chức kinh tế tư nhân thôi, người ta dám tặng 3 triệu đô la, tức là 60 tỷ đồng cho giáo sư Châu. Hoá ra vị tư nhân kia, quyền to và quyết được việc lớn hơn cả ông bộ trưởng, cả Thủ tướng, cả Chủ tịch nước….
Cơ chế ở đâu, hệ thống ở đâu?
Cả một bộ Tài chính đông đảo cán bộ chuyên viên, tại sao không nghĩ ra chính sách, không có cơ chế để cho ông Bộ trưởng, Thủ tướng, Chủ tịch nước có quỹ đặc biệt, và Bộ Tài chính phải có nhiệm vụ xác định ra khoản tiền ấy ở đâu...
Một ông bộ trưởng Giáo dục chỉ cần quỹ lấy 1 tỷ đồng/1 năm cho sự học, mỗi suất lấy 10 triệu đồng, đã được 100 suất rồi. Học sinh nào học giỏi, hay học giỏi có hoàn cảnh khó khăn, Bộ trưởng quyết định và trao kịp thời, trao tức thời cho học sinh ấy…
Bà bộ trưởng Bộ Lao động, có quỹ 1 tỷ đồng/năm cũng vậy, trao trực tiếp, tức thời 100 suất cho 100 người - những trường hợp nghèo đói mà có công, những thương binh, những chiến sỹ bị tù tội ở nhà tù kẻ thù, nay hoàn cảnh khốn quẫn….
Rồi Thủ Tướng, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, mỗi vị có cái quỹ 10 tỷ đồng/năm để tức thời biểu dương, trao tặng, cho những trường hợp rất chi là xứng đáng và xin lưu ý có tới 1000 suất ấy…
Chắc chắn rằng, Dân ta sẽ không tị nạnh, soi mói đâu, mà Dân sẽ mừng vui, phấn khởi... Nó vừa có ý nghĩa, vừa an lòng dân, vừa thể hiện được sự quan tâm của Đảng và Nhà nước với dân, với những người có công, những người hy sinh cả xương máu cho đất nước này...
GS Châu chỉ trong vòng chưa đầy 2 tuần lễ đã ra mắt được quỹ trao thưởng cho học sinh giỏi và có những quy định rất ư là chặt chẽ. Chặt chẽ đến mức, ngay như giáo sư Châu muốn tham nhũng ở cái quỹ này, cũng không tham nhũng được. Các quy định rõ ràng, khoa học và đơn giản, nó công khai, minh bạch đến mức, không thể công khai minh bạch hơn được nữa.
Vậy thì bộ Tài chính kia và bao bộ khác, hãy học tập đi, học ngay cái quy định rất chặt chẽ, rất nhanh chóng, rất minh bạch và khoa học của GS Châu. Họ hãy bớt quan liêu, thủ tục đi, bớt những từ ngữ hoa hòe hoa sói vì dân và nhân danh Đảng, Nhà nước đi, để mà ra các chính sách khoa học, hợp lòng dân, và ngay cả họ - các ông Tài chính ấy, ngân hàng ấy,... muốn "ăn" cũng không "ăn" được.
Còn nếu như ra chính sách giống dạng bây giờ, thì ngay cả khi có cái quỹ Bộ trưởng, hay quỹ Thủ tướng,... khéo không ông Bộ trưởng, ông Thủ tướng phải đi lo hoá đơn đỏ để hợp pháp cho các phần thưởng, rồi cơ chế tới trăm, ngàn chữ ký, xác nhận rất ẩm ương, để đến khi thực hiện được, nếu tỷ như trao cho 1 hoàn cảnh khó khăn nào đó, thì người được nhận đã chết đến mấy mươi cái giỗ rồi…
Có một lần Bộ trưởng Bộ Tài Nguyên Môi trường, Ông Mai Ái Trực - một người vốn phát biểu rất mạnh, giữa Quốc hội than rằng: Ông đi “khâm sai” việc đất cát, mà đến loại chủ tịch xã mắc tội rõ ràng, cũng không cách chức nổi. Thế thì cử ông ta đi thanh tra, kiểm tra, "khâm sai" làm gì nữa. Giao thượng phương bảo kiếm để làm oai, làm vui chăng?
Hiện nay ta có cả một rừng các tổ chức, nào hội phụ nữ, nào mặt trận, nào hội nông dân, nào hội cựu chiến binh, nào đảng đoàn, nào thanh tra, thanh niên...… Sao giữa một rừng tổ chức ấy, người ta vẫn phá ngon ơ, phá giữa thanh thiên bạch nhật 80 nghìn tỷ đồng, mà chả hội hè nào hay biết gì?
Cái vụ 80 nghìn tỷ vừa qua, nếu xem xét tội trạng có thể quy ngay cho tập thể bộ Tài chính, Ngân hàng, Thuế vụ,.... Nó quá rõ. Đâu chỉ có mấy đứa ở Vinashin phá ngon ơ được như vậy?
Lại trở lại chuyện cái cổng chào Hà Nội. Cho đến nay, thế là xong rồi. Úm ba la… cho qua chuyện. Ông Thảo, chủ tịch thành phố HN vô tư rồi.
Cái cổng chào là chuyện nhỏ, nhưng việc đã được trình lên Thủ tướng hẳn hoi, tất nhiên người trình phải là ông chủ tịch thành phố, vậy mà nay việc không xong, lại hoà cả làng ư? Lỗi tại ông chủ tịch thành phố đâu? Chưa thấy ông Thảo kiểm điểm, hay nhận lỗi trước dân, rằng: "Việc cái cổng chào tôi không làm xong".
Không ai bắt ông chủ tịch thành phố phải ra đào đất, treo khung, lắp cái cổng chào, mà nhiệm vụ của ông là phân công, đôn đốc, kiểm tra việc thực hiện dựng cái cổng chào cơ... Vậy ông có hoàn thành việc ấy không?
Việc cái cổng chào không xong là việc nhỏ, nhưng nếu là việc lớn, mà cũng xử sự theo kiểu hòa cả làng kia ... ví dụ như nhiệm vụ tổng thể của thành phố, nếu ông chủ tịch không hoàn thành, cũng hòa cả làng ư?
Và lạ rằng ở ta, không hoàn thành nhiệm vụ, người ta cứ lờ đi, cứ ỉm đi, cứ như không ấy, ... thế là xong. Rồi cuối năm tổng kết, lại hăng hái phát biểu về thành tích vu vơ, phát biểu vì dân, vì nước, vì con khỉ con tiều gì gì ấy ….
Những cái trên, có phải do lỗi hệ thống mà ra chăng?