Mais si Parlez d’amour car tout le reste est crime
Aragon
W morze spienione, w szumiące morze
gwiazdy spadały i nikły.
Oto ci serce dzisiaj otworzę -
To przypływ, miła, to przypływ!
Nocy tej księżyc poszedł na przełaj
przez srebrne wody Śródziemne,
fala do brzegu szła i ginęła,
jak giną słowa daremne,
fala ginęła, fala wracała,
jak miłość, której nie trzeba,
i obojętna gwiazda spadała
z obojętnego nieba.
Miłość konała, jak na gruźlicę
konają piękni i młodzi,
i w konającej patrzałem lice
z rozpaczą, że już odchodzi.
Mówiłem sercu: “Milcz o miłości,
serce uparte i dumne” -
a miłość rosła we mnie jak kościół,
dokąd wniesiono juz trumnę.
Słowa miłości, słowa rozpaczy
zdławiła noc głuchoniema.
Kochać - to znaczy: dotknąć, zobaczyć,
a ciebie nie ma… nie ma…
Nocy tej przypływ bił o wybrzeże
zagniewanymi falami.
Byliśmy prości, byliśmy szczerzy,
byliśmy smutni i sami.
I słów nie było. I niepojęta
tkliwość złączyła nam dłonie…
Ja nie pamiętam, nie chcę pamiętać,
że miłość była w agonii!
Ach! ona świeci blaskiem wspaniałym
w gwiazd spadającym hymnie!
Gwiazdy - to mało, morze - to mało,
jeżeli miłość jest przy mnie,
bo wtedy mogę ująć w ramiona
świat od miłości mej szerszy
falą wezbraną, falą szaloną
nie napisanych wierszy…
Miła, ja płaczę… Gwiezdny alkohol
ma posmak cierpki i przykry.
Fala powraca szemrząc ci: “Kocham”.
To przypływ, miła, to przypływ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 20/06/2012 10:50
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 20/06/2012 10:56
Song nếu nói về ái tình bởi mọi điều khác đều tội lỗi
Aragon
Trên biển rì rào, bọt cuộn
Bao vì sao rơi xuống, mất đi
Nay anh mở lòng anh cho em đấy
Như nước dâng trào, em hỡi, nước dâng!
Đêm ấy trăng lướt trên dòng nước bạc
Trên Địa Trung Hải sóng vỗ nhịp vào bờ
Rồi biến mất
Như những lời vô hiệu bay đi
Sóng tan rồi, sóng sẽ còn trở lại
Như ái tình khi không muốn vấn vương
Và đây, từ bầu trời lãnh đạm
Một ngôi sao rơi xuống, hững hờ rơi
Tình yêu như bao người trẻ đẹp
Mang bệnh lao và chết mất đi
Anh thất vọng, nhìn tình yêu đang chết
Đây rồi, đã đến lúc nó bỏ đi
Anh thường bảo lòng anh: "Sao ngoan cố, tự kiêu
Những chuyện về tình yêu, thôi đừng nói nữa"
Nhưng ái tình lớn lên như một nhà thờ
Trong lòng anh, chiếc quan tài người ta mang đến đó
Một đêm lặng lẽ điếc, câm đã bóp chết
Những lời tình, những lời thất vọng
Yêu nghĩa là: sờ chạm, thấy trông
Nhưng không có em đây... không có...
Đêm hôm ấy nước dâng
Sóng đập vào bờ giận dỗi
Chúng ta sao giản dị thật tình
Chúng ta buồn và chỉ có một mình chúng ta
Thế rồi không có lời nào nói nữa
Chỉ có âu yếm vụng về gắn chặt đôi tay
Anh không nhớ, anh không muốn nhớ
Rằng tình yêu sắp chết rồi đây!
A! tình ái còn chói lên một màu lộng lẫy
Trong bài ca của những sao rơi
Sao cũng ít, bể kia cũng ít
Nếu ái tình khi còn ở bên anh
Vì lúc ấy anh có thể ôm cả thế gian
Rộng lớn hơn cả ái tình
Lớn hơn cả sóng dậy cuồng điên
Của những bài thơ không viết
Em ơi, anh khóc... những ngôi sao
Có chất đắng cay, khó chịu
Sống trở về thầm nhủ với em: anh yêu
Như nước dâng tràn, em hỡi, nước dâng