Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 22/06/2012 08:59
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 22/06/2012 09:20
Các ngăn sách qua chiến tranh còn sót lại
Trên sách còn vết tích đạn bom
Có lắm lúc chiến tranh cũng không ác liệt
Nên tôi còn ở lại với sách tôi
Bao thiếu sót tôi tìm ra trong thần thoại
và chuyện hoang đường thời trung cổ đã qua
Trong sách cũ còn gì sót lại
Để dùng như một vị thuốc cho ta?
Không phải tiếng còi của Rôlăng, không phải giáo dài của Đông Kisốt
Cũng không phải cuộc du hành của anh chàng Căngđích
Bước đi anh dũng từ xưa trong bao nhiêu cuốn sách
Không giúp được nhiều cho công việc hôm nay
Thơ của Bâyrơn, của Sếchpia, của Gớt
Có lắm điều cao nhã, trang nghiêm
Cũng như thơ của Nôrơvít
Không phải những lời còn đọng lại trong tôi
Ý tôi thích không ai bắt buộc
Tôi học thuộc lòng tất cả thơ trên
Nhưng sau đó giông bão cứ đổ xô ập đến
Và người vợ tôi bị giết, khó mà quên
Không, trong đống sách kia còn sót lại
làm ta sống dễ chịu hơn nhiều
Như có một sợi dây tuyệt diệu
Gắn chặt thế gian này lại với nhau
Trong đồn trại của Liên Xô
năm 1920 (tôi nhớ lại)
Tôi (thiếu uý) đã đọc như đứa trẻ
Đọc mải mê những tác phẩm của Lê Nin
Đêm vừa dứt, vừng đông đã ló
và đời tôi đến lúc già rồi
Hỡi các đồng chí! Tôi nhớ ơn này mãi mãi
Như người thời xưa đã được vua hôn
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2012 19:20
Mở mắt ra sao mà thích thế!
để thấy gì? - Thấy thế giới này đây
đem vui sướng phủ quanh lấy nó
cho đẹp lên trong ánh sáng tràn đầy
Chỉ có sướng vui và ánh sáng? Còn những buồn phiền
khi mắt này nhắm lại?
Chung quanh chỉ có bóng đêm
đây vàng, ta cũng tưởng sắt vụn đen
Mắt hãy mở sáng ra đến khi thân cháy rụi
để nhìn:
vui sướng của đời, sướng vui trong sáng tạo
và cuộc đời quý giá làm sao
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2012 10:50
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 19/06/2012 10:56
Song nếu nói về ái tình bởi mọi điều khác đều tội lỗi
Aragon
Trên biển rì rào, bọt cuộn
Bao vì sao rơi xuống, mất đi
Nay anh mở lòng anh cho em đấy
Như nước dâng trào, em hỡi, nước dâng!
Đêm ấy trăng lướt trên dòng nước bạc
Trên Địa Trung Hải sóng vỗ nhịp vào bờ
Rồi biến mất
Như những lời vô hiệu bay đi
Sóng tan rồi, sóng sẽ còn trở lại
Như ái tình khi không muốn vấn vương
Và đây, từ bầu trời lãnh đạm
Một ngôi sao rơi xuống, hững hờ rơi
Tình yêu như bao người trẻ đẹp
Mang bệnh lao và chết mất đi
Anh thất vọng, nhìn tình yêu đang chết
Đây rồi, đã đến lúc nó bỏ đi
Anh thường bảo lòng anh: "Sao ngoan cố, tự kiêu
Những chuyện về tình yêu, thôi đừng nói nữa"
Nhưng ái tình lớn lên như một nhà thờ
Trong lòng anh, chiếc quan tài người ta mang đến đó
Một đêm lặng lẽ điếc, câm đã bóp chết
Những lời tình, những lời thất vọng
Yêu nghĩa là: sờ chạm, thấy trông
Nhưng không có em đây... không có...
Đêm hôm ấy nước dâng
Sóng đập vào bờ giận dỗi
Chúng ta sao giản dị thật tình
Chúng ta buồn và chỉ có một mình chúng ta
Thế rồi không có lời nào nói nữa
Chỉ có âu yếm vụng về gắn chặt đôi tay
Anh không nhớ, anh không muốn nhớ
Rằng tình yêu sắp chết rồi đây!
A! tình ái còn chói lên một màu lộng lẫy
Trong bài ca của những sao rơi
Sao cũng ít, bể kia cũng ít
Nếu ái tình khi còn ở bên anh
Vì lúc ấy anh có thể ôm cả thế gian
Rộng lớn hơn cả ái tình
Lớn hơn cả sóng dậy cuồng điên
Của những bài thơ không viết
Em ơi, anh khóc... những ngôi sao
Có chất đắng cay, khó chịu
Sống trở về thầm nhủ với em: anh yêu
Như nước dâng tràn, em hỡi, nước dâng
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]