Đăng bởi hongha83 vào 22/01/2011 04:05
C'était fini. Splendide, étincelant, superbe,
Luisant sur la cité comme la faulx sur l'herbe,
Large acier dont le jour faisait une clarté,
Ayant je ne sais quoi dans sa tranquillité
De l'éblouissement du triangle mystique,
Pareil à la lueur au fond d'un temple antique,
Le fatal couperet relevé triomphait.
Il n'avait rien gardé de ce qu'il avait fait
Qu'une petite tache imperceptible et rouge.
Le bourreau s'en était retourné dans son bouge;
Et la peine de mort, remmenant ses valets,
Juges, prêtres, était rentrée en son palais,
Avec son tombereau terrible dont la roue,
Silencieuse, laisse un sillon dans la boue
Qui se remplit de sang sitôt qu'elle a passé.
La foule disait : bien ! car l'homme est insensé,
Et ceux qui suivent tout, et dont c'est la manière,
Suivent même ce char et même cette ornière.
J'étais là. Je pensais. Le couchant empourprait
Le grave Hôtel de Ville aux luttes toujours prêt,
Entre Hier qu'il médite et Demain dont il rêve.
L'échafaud achevait, resté seul sur la Grève,
Sa journée, en voyant expirer le soleil.
Le crépuscule vint, aux fantômes pareil.
Et j'étais toujours là, je regardais la hache,
La nuit, la ville immense et la petite tache.
A mesure qu'au fond du firmament obscur
L'obscurité croissait comme un effrayant mur,
L'échafaud, bloc hideux de charpentes funèbres,
S'emplissait de noirceur et devenait ténèbres;
Les horloges sonnaient, non l'heure, mais le glas;
Et toujours, sur l'acier, quoique le coutelas
Ne fût plus qu'une forme épouvantable et sombre,
La rougeur de la tache apparaissait dans l'ombre.
Un astre, le premier qu'on aperçoit le soir,
Pendant que je songeais, montait dans le ciel noir.
Sa lumière rendait l'échafaud plus difforme.
L'astre se répétait dans le triangle énorme;
Il y jetait ainsi qu'en un lac son reflet,
Lueur mystérieuse et sacrée ; il semblait
Que sur la hache horrible, aux meurtres coutumière,
L'astre laissait tomber sa larme de lumière.
Son rayon, comme un dard qui heurte et rebondit,
Frappait le fer d'un choc lumineux ; on eût dit
Qu'on voyait rejaillir l'étoile de la hache.
Comme un charbon tombant qui d'un feu se détache;
Il se répercutait dans ce miroir d'effroi;
Sur la justice humaine et sur l'humaine loi
De l'éternité calme auguste éclaboussure.
" Est-ce au ciel que ce fer a fait une blessure?
Pensai-je. Sur qui donc frappe l'homme hagard?
Quel est donc ton mystère, ô glaive? " Et mon regard
Errait, ne voyant plus rien qu'à travers un voile,
De la goutte de sang à la goutte d'étoile.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 21/01/2011 04:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 21/01/2011 04:07
Hạ màn.Lộng lẫy, hiên ngang, chói lọi
Lấp lánh trên đô thành như chiếc hái giữa cỏ non
Lưỡi thép rộng trong ánh ngày sáng tỏ
Dưới vẻ bình yên có cái gì rực rỡ
Của long lanh hình tam giác ảo huyền
Như ngọn lửa hậu toà một cổ miếu linh thiêng
Lưỡi thép hành hình đã được kéo lên trong thắng lợi
Chỉ giữ lại của việc làm đen tối
Một vết li ti màu đỏ lờ mờ
Kẻ đao phủ đã trở về căn lều nhỏ xác xơ
Và án tử hình thu thập những tên tôi tớ
Giáo sĩ, quan toà đã trở về nơi pháp đình đồ sộ
Với chiếc xe khủng khiếp đi kèm
Bánh lầm lì lăn trên lớp bùn đen
Để lại một rãnh dài ăm ắp máu
Đám đông hoan hô... Con người vốn điên cuồng thô bạo
Và thói thường hay tụ bạ theo đuôi
Kể cả vết lăn chiếc xe chuyên trị giết người
Tôi đứng đó trầm ngâm. Trời tà nhuộm đỏ
Toà thị chính trang nghiêm nơi đấu tranh sẵn sàng bùng nổ
Giữa Hôm qua suy tư và Ngày mai đầy những ước mong
Máy chém sau một ngày phục vụ pháp trường
Đứng trơ trọi nhìn mặt trời tắt thở
Hoàng hôn về như những bóng ma nặng nợ
Tôi vẫn còn đứng đó, tôi nhìn
Đêm, vết máu nhỏ trên lưỡi dao và thành phố mông mênh
Trong lúc cuối chân trời mờ mịt
Bóng tối đùn lên như một bức tường khủng khiếp
Chiếc máy chém, khối rầm gỗ hủi sù sì
Chất đầy màu đen như một dụng cụ của Âm ty
Đồng hồ không điểm giờ mà điểm chuông báo tử
Và trên mặt thép, dù lưỡi dao đao phủ
Chỉ còn là một hình thù ghê rợn tối đen
Vệt máu người vẫn lồ lộ trong đêm
Một vì sao đầu tiên hẹn hò chiều lấp lánh
Trong lúc tôi trầm ngâm, mọc trên nền trời lạnh
Chiếc máy giết người càng thêm quái gở kỳ khu
Ngôi sao in long lanh trên hình tam giác kếch sù
Như thường vẫn soi gương trên mặt hồ trong vắt
Ôi! Ánh sáng thiêng và bí mật
Chừng như trên lưỡi dao uống máu không tanh
Sao để rơi một giọt lệ long lanh
Tia sáng như một mũi tên lửa biếc
Nảy lên khi chạm vào mặt thép
Ta tưởng như ngôi sao từ lưỡi thép bắn lên trời
Như hòn than từ ngọn lửa tách rời
Sao vọng dội trong tấm gương khủng khiếp
Mảnh đường bệ uy nghiêm của Vĩnh hằng tịch mịch
Trên sự công bằng và luật pháp trần gian
Lưỡi dao kia có chém phai trời xanh
Con người điên dại đã chặt đầu ai đó?
Điều bí mật của người là gì, ôi lưỡi gươm xét xử?
Và mắt tôi nhìn, như sau tấm màn bao
Từ giọt máu đào lên đến giọt sao