Thơ » Pháp » Victor Hugo » Chiêm ngưỡng
Đăng bởi hongha83 vào 20/01/2011 02:09
Ne dites pas: mourir; dites: naître. Croyez.
On voit ce que je vois et ce que vous voyez;
On est l'homme mauvais que je suis, que vous êtes;
On se rue aux plaisirs, aux tourbillons, aux fêtes;
On tâche d'oublier le bas, la fin, l'écueil,
La sombre égalité du mal et du cercueil;
Quoique le plus petit vaille le plus prospère;
Car tous les hommes sont les fils du même père;
Ils sont la même larme et sortent du même oeil.
On vit, usant ses jours à se remplir d'orgueil;
On marche, on court, on rêve, on souffre, on penche, on tombe,
On monte. Quelle est donc cette aube? C'est la tombe.
Où suis-je? Dans la mort. Viens! Un vent inconnu
Vous jette au seuil des cieux. On tremble; on se voit nu,
Impur, hideux, noué des mille noeuds funèbres
De ses torts, de ses maux honteux, de ses ténèbres;
Et soudain on entend quelqu'un dans l'infini
Qui chante, et par quelqu'un on sent qu'on est béni,
Sans voir la main d'où tombe à notre âme méchante
L'amour, et sans savoir quelle est la voix qui chante.
On arrive homme, deuil, glaçon, neige; on se sent
Fondre et vivre; et, d'extase et d'azur s'emplissant,
Tout notre être frémit de la défaite étrange
Du monstre qui devient dans la lumière un ange.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Đừng nói: chết; hãy nói: ra đời. Hãy tin
Người ta nhìn thấy điều anh và tôi cùng thấy
Người ta xấu như anh và tôi
Lao mình vào thú vui, hội hè, gió xoáy
Người ta cố quên đi mặt trái, ngày tận thế, thác gành
Cố quên sự bình đẳng của chúng sinh về cái chết và áo quan
Kẻ hèn mọn nhất cũng sánh ngang người giàu sang nhất
Mọi người là hạt lệ trào ra từ cùng một mắt
Họ là con của một cha duy nhất
Người ta sống, hao phí năm tháng cho tự kiêu
Đi, chạy, mơ màng, khom lưng, leo cao, ngã xuống trong khổ đau
Vậy cảnh bình minh đó là chi? Là ngôi mộ
Ta đang ở đâu? Trong cõi chết. lại đây! Cơn gió lạ
Cuốn ta tới ngưỡng trời. Ta run rẩy ngỡ ngàng
Tự thấy trụi trần ô uế, xấu xa, gò trói bởi ngàn nút màu tang
Sinh ra do lỗi lầm, tội ác, việc làm tối tăm
Bỗng ai đó hát trong không gian vô tận
Ai đó với ta tỏ ra trân trọng
Ta không thấy bàn tay trao tình yêu cho linh hồn ta độc ác
Cũng không biết giọng ai đang hát
Ta tới nơi là người, là tang, là tuyết, là băng
Ta cảm tháy tan ra và sống
Lòng tràn mê ly và thiên thanh
Của quái vật trở thành thiên thần trong ánh sáng