Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vi Thuỳ Linh » Linh (2000)
Đăng bởi hảo liễu vào 07/06/2020 09:00
Đầm đìa hay hạt hạt sương vỡ sang nhau trên khuôn mặt em, như hàng ngàn giọt sao trắng
Khúc hoan vũ của mùa nối Âm - Dương cuộn trời và đất
Những cú nhún nâng bật cả địa cầu
Ngày 21 tháng 10 - Linh thị
(Chúng mình bắt đầu sống sau cái chết của Quá khứ)
Lệch trục
Trái đất lệch trục, quay một chu kỳ khác
Em sống nghiêng
Lê thê mùa không phân biệt ngày đêm không phân biệt
Ngày 21 tháng 4 tung bờm
Nhịp điệu khuấy đảo, sinh sôi những ám tượng
Tiếng gọi hoà âm trên cao
Rồi biệt tích trong khu rừng hoang vắng
Nơi có Cánh tay thiêng
Tiếng gọi mọc lên
Mọc lên
Những âm vọng từ Anh
Hô hấp em đêm chăn
Trăng ném mình vỡ thành hạt sáng
Hơn ba trăm đêm ngỡ không qua được
Khuấy đảo em bằng thán khí
Những cột đèn rầu rầu
Cây tán tán sống sượt trên mái ngồi ủ dột
Mặt trời màu rêu thâm
Trong khi bày nhện đang rối rít rối rít giăng mặt trời
Trong khi những ngón cuống quýt toàn thân lao đi dồn dập dồn dập...
Những buổi chiều một lả
Hàng cột điện dây sã xuống khu vườn
Bay rất khế tiếng thở romance em ru
Những giọt nước mắt cuốn em về Anh
Lời nín từ xa xăm
Tiếng hát nóng tri giác
Đều tách vỏ từ nguyên khí của đôi ta
Từ Linh
Tiếng thở át tiếng biển
Bờ cát trắng dài em nằm nghiêng. Anh đứng đó
Như vị thánh mọc ra từ Cánh hoa thiêng
Anh: Sự sống!
Chúng ta đã làm tan biến vòng siết của hệ luy
Trước khi giải tội trong vòm họng nhà thờ
Hai cái lưỡi hồng thơm (vừa được sinh ra) vươn trong khoang miệng
Hoan ca kéo tơ giấc mơ hiện hình lúc 3 giờ sáng
Trùm mặt người: hoa Thuỳ Linh
Anh yêu em
Là sự bắt đầu một trí nhớ khác.
Chúng ta bắt đầu một trí nhớ khác
Khi những đảo chìm chưa đội biển lên
Khi lục địa triệu năm còn ẩn tích
Khi thảo nguyên nguyên sơ chưa bộc lộ sự phồn thực
Có những ý nghĩ phóng đi biệt tích
Có những ám ảnh lẩn quất mọi ngóc ngách luồn vào cơn thị dâm hàng triệu người
Có những con bay, cuồng cơn trên đỉnh núi bản năng chót vớt.
Con tê giác một sừng
Vụt vĩ đại từ tiếng rên nguyên sinh cánh rừng
Nó gầm lên sự dữ dội của giống đực
Ngàn năm rung thanh đới
Triệu năm dồn vào sự truyền giống
Trong lúc mặt đất nghênh đón một phiến lá lông tơ
Bất chấp mọi xâm thực
Em đi tới năm châu lục
Khi quỳ hôn những ngón chân Anh
Lũ chim ngái ngủ bức tường rêu bầu trời cũ vụt bay lên
biểu thị bản năng mãnh liệt trên đỉnh trời chất ngất vừa lật trang mây (với màu sắc mới)
Mặt trời lên từ râu lên
Anh ngày chan chứa đôi mắt em ngưỡng vọng
Anh chở em ngày mùa Anh chưa bao giờ không đầy mãn nguyện
Đôi môi em trên lưng Anh uống nắng
Đôi môi đã tìm được nơi lưu trú vĩnh viễn của nó
Dẫu tất cả những ý nghĩ được phóng thích
Còn lại điều thuần khiết duy nhất:
Em thuộc về Anh!
Sượt qua phế nang những kể yếm khí
Tiếng hát Anh mọc lên mùi khói thuốc - sự nhẩm dậy của sóng hoà âm tột cùng mọi âm thanh
Những đôi môi cuống quýt vội vã nồng nàn đau đớn
Những đôi môi ngậm tiếng thở gấp gáp, dặt dìu mộng du trong đêm
Những đôi môi hàm chứa giấc mơ mãn nguyện ngậm chặt nhau khi thiếp ngủ
Ngày cũ đã bặt vô âm tín
Mặt trời mọc từ trí nhớ mới
Vết răng cắn ấn định số phận
Họ Vi, bảo tồn trường cửu
Cỗ xe ngựa đón em vu quy, phi nước đại
Cỗ xe ngựa đưa chúng mình về Thiên đàng đi nước kiệu
Qua mọi ngả đường
Xe long bánh, lăn vào hư vô
Chúng mình song mã
Ruổi mãi ruổi mãi theo những câu kinh
Tới vùng sa mạc ánh nhũ mặt trời xanh
Cùng cả tham sân si đầu thai kiếp khác
Chưa đến nơi ấy
Mặt trời xanh bỗng đột ngột xuất hiện, thánh thót
Khi con ngựa có chiếc sừng vĩ đại vọt lên con ngựa kia cầu vồng sao trắng
Trong ảo thanh ảo giác, những đứa bé hiện ra như tinh tú
Con ngựa có chiếc sừng vĩ đại vẫn vọt lên con ngựa kia cầu vồng sao trắng.