Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Văn Nghĩa
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/09/2023 22:01
Bảy mảng trên tay;
Ba hàng trước mặt.
Khi thừa nhàn, giở cuộc tụ tam;
Chừng đồng lạc, vào nhòng đệ nhất.
Hội gặp thiên khai thái vận, gần xa đâu là chẳng mừng ran;
Cuộc chơi thượng thắng trí cao, nhớn nhỏ biết điều cùng vui thật.
Thủa ấy:
Giản việc thông mang;
Có chiều an dật.
Truyện bất can, nghe cũng nhàm tai;
Buổi vô sự, ngủ đà chán mắt.
Khách đài các một mùi một trải: Chè sen, rượu thuốc, tiệc hứng vui vầy;
Nhà phong lưu mọi vẻ mọi hay: Dựa gấm, chiếu hoa, thế ngồi tiêm tất.
Vậy mới:
Thử biết thấp cao;
Xét xem khoan nhặt.
Tiền mặt, đem xuất thổ chất đầy;
Bài da, nên trang kim tốt ngật!
Hình thế trăm hai mươi lẻ: ăn xuyên, ghé bí, một quân hơn, kém phải suy lường;
Tinh thần năm bảy hội liền, chực rộng, ù thông, mấy nước dọc, ngang càng chiu chắt.
Trong khi chơi cũng có kinh quyền;
Cao thế đánh mới hay trí thuật.
Đen thời:
Đặt bỏ ngồi hêu;
Cầm bài ngủ gật.
Trôi chửa xong, đầu cánh lại tuôn thêm;
Ăn mà tốt, tay trên liền phỗng mất.
Gà vịt chịu không dám đánh, đảo trăm cấp, thấy đôi ông lão, ôi liền tam bản cắn theo đuôi;
Tôm lèo chực những không ù, mở ba vòng, điều một con yêu, nhác đã thập thành còn thiếu cật.
Người sốt gan thấy cũng buồn cười;
Kẻ xấu nết nghĩ càng đổ ghét.
Đỏ thời:
Phỗng ngỡ mưa tuôn;
Ù như chớp giật.
Gặp ăn tốt, lại xui vào;
Vừa chực sẵn, liền mở bật!
Bán chi nẩy, rồi liền toàn bạch, vén cánh bắt giải lợn béo, rằng cao, khoe một tấc đến trời;
Tam khôi thông, vừa đủ thập hồng, vểnh râu thách lấy gà mòn, được thế, nói mấy lời dậy đất.
Vang lừng kẻ đỏ nói chua cham;
Phẳng lặng làng đen ngồi đắng ngắt.
Kìa xem:
Bao kẻ chơi chằng;
Quen nghề kiếm vặt.
Gọi tên là bạc, toan những càn khôn;
Bưng mắt lấy tiền, biết đâu giáp ất.
Nhạt nước ốc trò chơi vô vị: Tam cúc, đố mười, đấu linh, bảy kiệu, thấy đâu là vẻ thanh cao;
Ngang càng cua lối ở bất tình: Sa quay, chẵn lẻ, rồi mỏ, ba que, hết thẩy những tuồng thô suất.
Đem mấy nghề lươn lẹo so xem;
Sao bằng thú tôm già ăn đứt.
Tuy vậy:
Vui chớ loang toàng;
Chơi đừng ngoa ngoắt.
Chán thời thôi, há đến say mê;
Thua phải trả, nào từng chi chắt.
Thấp mà đỏ dẫu được chừng bát vạn, e tình xử nghĩa chẳng bền dai;
Cao mà đen thời ra dạng cửu văn, nữa cuộc giao tài thêm bứt rứt.
Chi bằng phải khoảng vui chơi;
Chớ để đến điều rầy rật.
Làng ta nay:
Tính sẵn tri năng;
Học gồm văn chất.
Nghiệp nho gia sách vở thuộc lầu;
Nghề tài tử văn chương trong vắt.
Độ phỏng sáu đồng dưỡng thọ, thủ đàm nguyên những kẻ thực thà;
Chừng chơi vài trống đào tình, diện hậu sẵn mấy thằng nhỏ nhoắt.
Gọi là mượn thú mua vui;
Há lấy tụ tam làm ý tất.