Dì nho trướng gấm;
Cô ả phòng the.

Bến liễu thuyền tình, cắm sào đợi nước;
Lầu hồng mối chỉ, kén khách trao tơ.

Đương lúc đào non, đủng đỉnh hoa chưa nở vội;
Tới khi mai rụng, kêu ca xuân đã qua đi.

Há phải hồng nhan bạc phận;
Vậy nên thân gái nhỡ thì.

Kêu rằng:
Trời cao mấy trượng?
Bể rộng mấy trùng?

Cùng thì má phấn;
Cũng bạn lưng ong.

Người sao đã có?
Tôi vẫn còn không?

Chống gối lên, năm gật bảy hò, ghen ghét nhau chi Nguyệt lão?
Cúi mặt xuống, trăm than nghìn thở; phũ phàng chi mấy hoá công?

Hỡi ôi!
Cái phận long đong;
Mối duyên bối rối.

Năm canh luống ngẩn ngơ lòng;
Chín khúc càng ngao ngán nỗi,

Cũng biết cây cao nương bóng, chẳng qua muôn sự tại trời;
Nhưng mà măng mọc có thì, quá mất một thì cũng tội.

Luống những:
Thu cuối sang đông;
Xuân qua lại hạ.

Dịp phách oanh quen;
Cung đàn dế lạ.

Tưởng lúc đèn khêu ngọn hạnh, dặt dìu canh cửi khuây nỗi nhớ nhung;
Những khi trăng dãi mầu hoa, xấp xỉ bướm ong, xui lòng buồn bã.

Chẳng tu mà tĩnh;
Chẳng cuội mà nhàn.

Trách chị em chưng không đợi;
Hiềm bác mẹ chưng vụng toan.

Trăng khuyết lại tròn, má hồng nọ tròn chăng hay khuyết?
Hoa tàn lại nở, xuân xanh kia nở nữa hay tàn?

Cũng mong:
Ngòi Ngự đề thơ;
Bến Hà đua tiếng.

Khỏi điều nước chẩy qua sân;
May được mưa sa xuống giếng.

Hội mừng rồng dấy, sum vầy gối ấp chi đầu tay;
Ai mượn trâu cày, nín bặt chị em chi môi miệng.

Chẳng ngờ:
Chị ả nhỡ thì;
Gặp anh nho sác.

Màn mây cửa gió, bốn bể là nhà;
Kinh thánh truyện hiền, năm mây chửa bước.

Nghìn dặm xui nên gặp gỡ, hương duyên đun với lửa tình;
Trăm năm tính cuộc vuông tròn, trâm nghĩa sánh cùng quạt ước.

Đàn cầm sắt lựa dây hoà hợp, chỉ hồng lá thắm, đôi lứa duyên ưa;
Đám công danh giật giải khôi nguyên, bia đá bảng vàng, nghìn năm ghi tạc.

Tưởng bấy giờ sướng kiếp thênh thênh;
Bõ bấy lâu miệng gào san sát.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]