Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Tuấn Khải » Duyên nợ phù sinh, quyển nhất (1921)
Đăng bởi Biển nhớ vào 09/01/2008 10:35
Viện cũ xuân về cảnh vắng tanh,
Đầu tường réo rắt giọng hoàng oanh.
Nghe chim thêm động lòng mây nước,
Trông cảnh như khêu nỗi bất bình.
Vẩn vơ vơ vẩn một mình,
Ngày xuân man mác bể tình đầy vơi.
Song hồ lần nữa hôm mai,
Bóng câu như giục cảnh đời mà đau.
Đã trót sinh ra phận má đào,
Công cha nghĩa mẹ đức cù lao,
Ba xuân nương náu thân bồ liễu,
Tấc cỏ dâng ơn biết kiếp nào?
Phấn son lần lữa ra vào,
Càng vui vẻ cảnh càng ngao ngán đời.
Bóng thiều đã ngót đôi mươi.
Dặm hồng nào biết ai người tầm phương?
Ngồi buồn trông bóng thẹn cùng gương,
Mày liễu khuân giăng luống bẽ bàng.
Lần lữa sương thu cùng nắng hạ
Ruột tằm bao xiết nỗi tơ vương.
Bến tình thuyền đậu tuyết sương,
Buồn trông kia bóng uyên ương đi về
Nước non chi tiếc lời thề
Để loan xa phượng cho mê tâm thần.
Má phấn vương chi chút nợ trần?
Bóng tùng lẩn khuất cảm bào xuân?
Cung tầm Tư Mã kìa ai gợi
Để khách tri âm xuống ngại ngần.
Nhớ ai nhắn khách hồng quân,
Mượn thơ cho bọn thoa quần ta xe.
Nước non ví gặp Chung Kỳ
Quyết đem tình tính vui về đỉnh chung.