Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Nguyên Đán
送雨輕陰滿客途,
強酬佳韻詠風雩。
春光野寺花千樹,
世味村墟酒一壼。
白屋青登空負汝,
紫垣黃閣苦留吾。
安民濟物諸公事,
澤畔行吟莫自孤。
Tống vũ khinh âm mãn khách đồ,
Cưỡng thù giai vận vịnh Phong vu.
Xuân quang dã tự hoa thiên thụ,
Thế vị thôn khư tửu nhất hồ.
Bạch ốc thanh đăng không phụ nhữ,
Tử viên hoàng các khổ lưu ngô.
An dân tế vật chư công sự,
Trạch bạn hành ngâm mạc tự cô.
Đầy đường đất khách, bóng râm nhẹ đưa mưa,
Cố sức hoạ vần bài thơ vịnh cảnh “Phong vu”.
Trong ngôi chùa nơi thôn dã, ngàn cây nở hoa dưới ánh xuân,
Trên nền cũ trong làng, một hồ rượu đậm mùi thế tục.
Nhà trắng đèn xanh tự buộc người vào,
Tường tia gác vàng, cố giữ ta lại.
Yên dân, giúp đời, sự nghiệp của các người,
Lang thang ca hát bên chằm, đừng cho mình là lẽ loi.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 03/09/2008 09:53
Bóng tối đem mưa khắp nơi,
"Phong vu" gắng hoạ vận thơ chơi.
Chùa thôn xuân đẹp, hoa nghìn khóm,
Nền xóm đời vui, rượu một chai.
Nhà trắng đèn xanh, người buộc mãi,
Gác vàng toà tía, lão lưu hoài.
Giúp đời, các vị chăm lo lấy,
Ngâm vịnh bên chằm há lẻ loi.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 04/01/2019 20:50
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 24/11/2019 18:57
Đất khách đầy đường bóng rậm u,
Hoạ vần cố sức vịnh “Phong vu”.
Chùa thôn xuân ánh ngàn hoa nở,
Hồ rượu nền làng mùi đậm đời.
Nhà trắng đèn xanh người tự buộc,
Gác vàng tường tía, cố lưu người.
Giúp đời sự nghiệp yên dân đó,
Ca hát bên chằm mình há thôi!