Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trần Ngọc Lầu
Đăng bởi Vanachi vào 11/01/2008 08:27
Dì gió ghen chi với chị Hằng,
Mà đem mây trắng lấp cung trăng?
Non sông khôn thoát cơn mơ mộng,
Sóng gió như khêu nỗi bất bằng.
Lánh nạn bay dài chim mỏi cánh,
Giận trời nghiến mãi cóc mòn răng.
Ai ôi vì nước không lo liệu,
Kẻo đến chân rồi hết nói năng.