Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Minh Tông
Đăng bởi Vanachi vào 10/08/2008 05:52
芥庵半間可容膝,
兀兀騰騰自度日。
百鳥不來春晝閒,
翛然四壁真無物。
物若無塵壁不立,
迷廬芥子從何入
誰人覷破芥庵中,
失路便使天魔泣
饑來飽喫飯一缽,
清水滿瓶可消渴。
藤床枕上卓午眠,
正是個中真快活。
經也不看佛不擬,
醫眼何為金屑貴。
客來問及本來人,
認看依前還不是。
休休外覓苦施功,
拂拂鼻孔古今同。
芥庵畢竟無奇物,
只麼眉橫鼻直翁。
Giới am bán gian khả dung tất,
Ngột ngột đằng đằng tự độ nhật.
Bách điểu bất lai xuân trú nhàn,
Tiêu nhiên tứ bích chân vô vật.
Vật nhược vô trần bích bất lập,
Mê lư giới tử tòng hà nhập.
Thuỳ nhân thứ phá giới am trung,
Thất lộ tiện sử thiên ma khấp.
Cơ lai bão khiết phạn nhất bát,
Thanh thuỷ mãn bình khả tiêu khát.
Đằng sàng chẩm thượng trác ngọ miên,
Chính thị cá trung chân khoái hoạt.
Kinh dã bất khan Phật bất nghĩ,
Y nhãn hà vi kim tiết quí.
Khách lai vấn cập bản lai nhân,
Nhận khán y tiền hoàn bất thị.
Hưu hưu ngoại mịch khổ thi công,
Phất phất tị khổng cổ kim đồng.
Giới am tất cánh vô kỳ vật,
Chỉ ma mi hoành tị trực ông.
Nửa gian am cỏ chỉ đủ chứa đôi chân,
Khi lặng lẽ, khi lâng lâng tự sống qua ngày.
Trăm loài chim chẳng đến, ngày xuân thong thả,
Bốn vách quạnh quẽ, thật không có vật gì.
Nếu vật không có bụi bặm thì bức vách này cũng không đứng vững,
Và những vật rất nhỏ nhiều vô hạn kia từ đâu mà vào?
Ai mà nhìn rõ được ở trong am cỏ này,
Vì lạc đường mà con ma trời phải khóc.
Lúc đói, no nê một bát cơm,
Nước trong đầy bình đủ giải cơn khát.
Trên chiếc gối ở giường mây, đánh giấc ngủ trưa,
Chính là sung sướng thật sự ở trong cái đó.
Kinh cũng chẳng xem, Phật cũng chẳng nghĩ tới,
Chữa con mắt làm chi vì bột vàng rất đắt.
Khách đến hỏi về con người trước đây,
Nhận xét ra vẫn không giống như người thuở trước.
Thôi đi! Cứ cặm cụi tìm ở bên ngoài chỉ thêm vất vả,
Lỗ mũi phập phồng thở thì xưa nay đều giống nhau.
Trong am cỏ, rốt cuộc không có vật gì lạ,
Chỉ có ông mày ngang mũi thẳng này thôi.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Am cỏ nửa gian cũng đủ dùng,
Qua ngày, ngất ngưởng lại thung dung.
Chim không lai vãng, xuân nhàn nhã,
Bốn vách tiêu điều, "vật" thảy không.
Không bụi, vách kia sao đứng nổi!
Vô vàn bụi nhỏ từ đâu tới?
Có ai nhòm thấu tận trong am,
Kêu khóc, ma trời bị lạc lối?
Chén bát cơm no đỡ đói lòng,
Nước trong đầy hũ, khát thì dùng.
Giường mây chiếc gối, trưa ngon giấc,
Chân chất niềm vui, ngụ ở trong.
Kinh cũng chẳng xem, Phật chẳng nhớ,
Bột vàng hiếm hoi, mắt đừng chữa.
Khách vào căn dặn "người thuở xưa".
Ngờ ngợ: người xưa không giống nữa.
Tìm ở bên ngoài chỉ luống công,
Phập phồng cánh mũi, xưa nay chung.
Rốt cùng, am cỏ có gì lạ?
Mũi thẳng mày ngang, chỉ một lòng.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 29/12/2018 17:41
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 10/12/2019 16:05
Am cỏ nửa gian, đủ cả chân,
Qua ngày lặng lẽ, tự nuôi thân.
Trăm chim chẳng đến, xuân thong thả,
Bốn vách quạnh hiu, vật chẳng cần.
Không bụi vách này sao đứng vững,
Nhiều vô hạn bụi kia đâu bay?
Ai mà nhìn rõ trong am ấy,
Đường lạc ma trời phải khóc ngay.
Lúc đói, no nê một bát cơm,
Đầy bình nước đủ giải khát cơn.
Chiếc gối giường mây, trưa đánh giấc,
Chính là sự thật sướng sung hơn.
Phật chẳng nghĩ, kinh cũng chẳng xem,
Bột vàng rất đắt mắt đau nhèm.
Trước đây người khách mà sang hỏi,
Nhận xét ra người chẳng giống đây.
Tìm ở bên ngoài chỉ uổng công,
Phập phồng mũi thở khác chi không?
Trong am, rốt cuộc không gì lạ,
Mũi thẳng mày ngang chỉ có ông.