Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Doãn Đạt
Đăng bởi tôn tiền tử vào 31/03/2022 19:38
天乎人也更何尤,
仔細思量只自修。
有識非難難識到,
無名不患患名浮。
升沉隨遇雲還雨,
往復何妨春又秋。
處世伊誰能涉世,
滺然虛己一虛舟。
Thiên hồ nhân dã cánh hà vưu,
Tử tế tư lường chỉ tự tu.
Hữu thức phi nan nan thức đáo,
Vô danh bất hoạn hoạn danh phù.
Thăng trầm tuỳ ngộ vân hoàn vũ,
Vãng phục hà phương xuân hữu thu.
Xử thế y thuỳ năng thiệp thế,
Du nhiên hư kỷ nhất hư chu.
Chớ oán trời trách người mà làm gì,
Nên suy nghĩ kỹ càng để biết tự tu.
Để có hiểu biết không khó, khó là phải biết đến nơi,
Không lo không có danh mà lo chỉ là danh hão.
Sự thăng trầm kệ nó theo cảnh ngộ như mây rồi lại có mưa,
Sự qua lại đổi thay có ngại gì, xuân qua rồi thu tới.
Sống ở đời mấy ai đã từng trải cuộc đời,
Thản nhiên coi mình hư không như trống rỗng.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/03/2022 19:38
Chẳng bao giờ oán trời,
Cũng đừng vội trách người.
xét mình thật nghiêm khắc,
Suy ngẫm kỹ việc đời.
Có kiến văn không khó,
Khó là hiểu cho rành.
Chưa vội lo danh vọng,
Chỉ lo hám hư danh.
Nổi chìm tuỳ cảnh ngộ,
Bóng mây rồi thành mưa.
Đổi thay đừng e sợ,
Xuân qua lại sang thu.
Đường đời ngàn vạn lối,
Mấy ai trải đến cùng?
Thản nhiên coi mình nhẹ,
Như một chiếc thuyền không.
Gửi bởi 潘正善 ngày 10/05/2022 16:33
HOÀI CẢM
Hờn người oán vận chỉ âm u
Hãy xét suy cùng để tự tu
Cõi hiểu mơ màng chưa hiểu rõ
Đường danh huyễn hoặc ắt danh mù
Chớ lo chìm nổi mưa rồi tạnh
Há ngại thăng trầm hạ tiếp thu
Hỏi chốn vô thường ai đã trải
Buông lòng soi ngũ phẩm rừng nhu.
Thiện Phc 10-05-2022
Gửi bởi Nguyễn Phi Giang ngày 08/11/2023 17:33
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyễn Phi Giang ngày 08/11/2023 18:30
Trời, Người là chỗ trách than ư?
Suy nghĩ kĩ rồi tự sửa tu.
Dẫu biết chưa e, e biết tới,
Không danh khỏi vạ, vạ danh phù (*).
Nổi chìm tuỳ lúc mây về nước,
Đi đến theo mùa xuân lại thu.
Xử thế ai kia từng trải thế,
Thản nhiên khuây khoả giữa Không Hư.