Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Thi Hoàng » Gọi nhau qua vách núi (1995)
Đăng bởi Cammy vào 09/05/2008 11:41
Đất nước tôi nằm duỗi dài mộng mơ bên bờ biển
Giấc mơ rỉ máu bao lần
Cho đến khi từ bên kia đại dương dạt sang đây một cuộc chiến tranh
Cuộc chiến tranh cộc cằn bằm vặm
Miệng người định mở ra thì họng súng chĩa vào
Năm 1954 – Vĩ tuyến 17
Mỗi chúng tôi đều bị cưa ngang
Chiếc thắt lưng vẫn thắt bình thường đột nhiên cứ làm mình ghê rợn
Đến một sáng mai ra
Nửa dưới hoặc trên thân xác sẽ không còn (!)
Tiếng tiểu liên cười khành khạch trong đêm
Những đồng chí, đồng bào bị giết
Cái chết không phải động từ cũng chẳng phải tính từ
Không, không, không! Không thể gì nói được
Cái chết trong miệng mình sống dậy những đêm đêm.
Trường Sơn mùa mưa như vừa vớt lên từ lòng biển
Rừng thì già, tuổi mình thì rất trẻ
Mười tám đôi mươi sức vóc âm thầm
Môi mím chặt mở trừng trừng họng súng
Đường dài cháy gan bàn chân
OV10, C130 tiếng động cơ dai nhờn như nhựa nóng
Dính chặt vào thịt da
Chúng tôi đi qua
Đi qua
Dãy Trường Sơn rùng rùng sốt rét
Những viên bi của bom bi đổ máu đồng đội lăn qua ngực mình
Mắt mờ đục đói ăn, tóc khô xác tưởng chừng bẻ gãy
Đường độc đạo một đi không trở lại
Cái chết chuyện trò theo kiểu một người thân
Mặt trời mọc như chiếc mầm căm thù chắc mẩy
Xuyên qua sương khói mịt mù trái tim nhấp nhói
Chúng tôi đi
Biết đích xác kẻ thù trước mặt
Bên kia sông Hiền Lương hoa kẽm gai buôn buốt nở
Nơi cát trắng vô tâm chỉ điểm mặt người
Nơi chuông nguyện van nài ba thế giới
Nơi mũ sắt sùm sụp
Nơi ét xăng và máu người quằn quại bốc thành hơi
Nơi… !
Bắp thịt đeo quân hàm cấp tướng
Đồng đô la trong buồng tắm cười giòn
A - Bắn bó, viên đạn ngấm vào ai cũng chẳng sợ lầm
B – Chôn hết, cả lịch sử cũng cho vào quan tài chôn được.
Đến nỗi buồn cũng mệt nhoài rã bữa
Khóc than ư? Cassette khóc thay người
Viên đạn nổ chẳng kể gì phải trái
Tàu lá dừa gió tạt khẽ lung lay
Đất chết lặng dưới mặt người úp sấp
Máu chảy ra ngơ ngác dưới mặt trời.
Tiếng thét câm trong miệng ai há hốc
Vừng trán như đám cháy
Mí mắt mẹ phải nâng cả một bầu trời toan đổ sập
Em vịn ánh trăng gày cho đất đỡ lung lay
Tôi bắt gặp cuộc chiến tranh vào lúc mình cường tráng nhất
Tuổi hai mươi như nước lũ
Bom đạn nổ tung con đập, nước tràn bờ
Tôi - Giản ước đến tận cùng để còn lại chính tôi
Tôi nổ súng!
Khói đặc kịt như nút dây buộc chặt
Vỏ đạn dưới chân lổn nhổn
Lá héo mềm rủ xuống quệt qua vai
Lửa vật vã xem còn gì để cháy
Căn hầm hồi sinh, đất tưởng xác xơ rồi.
Cái bình toong khô thật là kỳ diệu
Cứ dốc vài lần nước lại ướt qua môi
Và đường đạn của mình đi như nói được
Cả những lời mình chưa kịp nói ra
Những lời thật như bàn tay mở hết
Chẳng quanh co trong cuộc chiến tranh này.
Tuổi đôi mươi như viên đạn vàng au nặng trĩu
Mình đã bắn đi rồi đâu có tiếc
Và đột nhiên trống rỗng đến không ngờ
Những va động dồn xô mắc trong cuống họng
Đám mây chiều ngắc ngoải bầm đen
Chữ còn mất lá thư tình cháy rách
Máu cứng lại giòn khô như rỉ sắt
Lỗ thủng âm u trên những ngực người;
Tôi là hạt cứng đanh chưa nảy lá
Chiến tranh dẵm lên trày vỏ đã bao lần
Chiến thắng rồi đi tìm mộ bạn
Rừng trong veo khiến cho mình dường như chẳng có
Mình thành ra đất ấm
Thành bâng khuâng ngan ngát hương rừng
Nấm mộ nhận ra tôi
Đất và cỏ thì thầm hỏi chuyện
Một khoảng không ngân nga tôi có thể gõ vào
Có thể ghé nhìn vào
Có thể bước vào trong ấy nữa
Trời xanh lịm, trời ơi xanh quá!
Đâu rồi bụi lồ ô đâu rồi cây xăng lẻ
Tiếng chim ngọt đằm và cánh bướm như mơ…
Trước mộ bạn với hai bàn tay trắng
Nghe nặng dần niềm khát vọng không tên
Nỗi đau như trái chín
Đưa tôi về lại cuộc đời thường.
Thời tem phiếun thời phân quần áo lót
Còn nhân phẩm thì tự tìm thứ ấy chẳng ai cho.
Đất nước bẫm ngón chân rịn mồ hôi hột
Trên bãi lầy, nắng cháy vào gan ruột
Cây lúa tong teo thức ngủ cùng người
Lời nói thật nằm im trong miệng
Bất chợt vùng ra chạy giữa ban ngày
Những nhịp cầu mới vượt, những công trường bụi lầm
Trước ngực người thở gấp
Thật nhọc nhằn nhịp thở của thời tôi
Tôi đất nâu
Tôi gạch đỏ
Tôi được gặp những người quan trọng
Tôi bị em chối từ.
Chiến tranh đã qua rồi em đẹp thế
Mắt em thành họng súng chĩa vào tôi
Nhưng tôi biết em là hạnh phúc
Ánh mắt em ướt đẫm ánh sao trời
Dẫu đắt mấy xin đừng ai mặc cả
Tôi chẳng mang nỗi buồn của mình bán chác cho ai
Còn niềm vui thì như nồi cơm Thạch Sanh thuở ấy
Mong ai sẻ chia cho nó lại đầy
Chỉ xin người một bông hoa nhỏ
Hay nói lời thân yêu
Vâng, dẫu chỉ một lời!