Quá cảnh trần gian lạc bến tình
Tình vui phơi phới buổi bình minh
Thuyền lòng thả nổi không người lái
Đâu ngờ, trôi dạt chốn điêu linh...

Ghé cảnh giàu sang mượn tiếng cười
Vẳng sau cánh cửa lắm than ôi,
Nghe nơi hạnh phúc đôi dòng lệ
Người sống bên người vẫn lẻ loi!

Đến chốn kịch trường mua chút vui
Mơ chút danh thơm sống ở đời
Gặp bao “con mắt hình viên đạn’’
Đố kỵ, hờn ghen... khiến rã rời...

Chiều ngang qua phố trút nỗi buồn
Ly đầy, ly cạn... lại buồn hơn!
Ai biết trần gian là quán trọ
Ai lấp cho đầy nỗi... trống trơn?

Quá cảnh nhân gian mượn áo người
Mặc vào ngộ nhận áo là tôi,
“Áo cũ cơ hàn” hay gấm lụa
Hẳn mốt mai về, trả lại thôi!

Quá cảnh trần gian mỏi gót chân
Khóc, cười, vinh, nhục điệu xoay vần.
Thôi về, giả biệt đời sân khấu
Mỉm cười bước nhẹ dưới hiên trăng.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]