Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Thôi Hiệu
昔人已乘黃鶴去,
此地空餘黃鶴樓。
黃鶴一去不復返,
白雲千載空悠悠。
晴川歷歷漢陽樹,
芳草萋萋鸚鵡洲。
日暮鄉關何處是,
煙波江上使人愁。
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Người xưa đã cưỡi hạc vàng bay đi,
Nơi đây chỉ còn lại lầu Hoàng Hạc.
Hạc vàng một khi bay đi đã không trở lại,
Mây trắng ngàn năm vẫn phiêu diêu trên không.
Mặt sông lúc trời tạnh, phản chiếu cây cối Hán Dương rõ mồn một,
Cỏ thơm trên bãi Anh Vũ mơn mởn xanh tươi.
Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?
Trên sông khói toả, sóng gợn, khiến người sinh buồn!
Trang trong tổng số 13 trang (123 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [9] [10] [11] [12] [13] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vũ Trí Viễn_ Ninh Bình ngày 09/01/2024 01:26
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vũ Trí Viễn_ Ninh Bình ngày 09/01/2024 10:28
Hạc vàng người cưỡi bay đi,
Để lầu Hoàng Hạc còn gì hay đâu.
Chim không về lại đã lâu
Ngàn mây trắng ở trên đầu buồn tênh.
Hán Dương sông ánh cây xanh
Cỏ thơm Anh Vũ đã lành còn tươi
Nhớ quê, đang trú xứ người
Ngoài sông khói sóng tối rồi buồn thêm.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 14/01/2024 23:46
Người cỡi hạc vàng xưa đã vắng
Đất này trơ gác Hạc vàng không.
Hạc vàng một sớm bay bay mất,
Mây trắng ngàn thu dặc dặc lồng.
Anh Vũ bãi in hương ngọn cỏ,
Hán Dương cây chiếu nắng lòng sông.
Chiều tà quê quán nơi nao nhỉ?
Khói sóng trên sông chạnh nỗi lòng.
Gửi bởi Đinh Tú Anh ngày 30/01/2024 09:32
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Đinh Tú Anh ngày 31/01/2024 12:27
Ai cưỡi hạc vàng đi ấy nhỉ,
Mà lầu Hoàng Hạc vẫn còn đây?
Hạc vàng đi mãi không về nữa,
Mây trắng ngàn năm quẩn chốn nầy.
Sông tạnh, Hán Dương cây rủ bóng,
Trời quang, Anh Vũ cỏ xanh dầy.
Sẫm chiều tự hỏi, nhà đâu tá?
Khói sóng trên sông ảm đạm vầy?
Chuyện xưa người cưỡi hạc vàng bay,
Còn lại lầu không ở chốn này.
Một thoáng hạc vàng không trở lại,
Ngàn năm mây trắng ngẩn ngơ đây.
Hàng cây lấp loáng dòng sông lạnh,
Thảm cỏ xanh xanh bãi đất dài.
Chiều xuống quê nhà trông mịt mịt,
Trên sông khói sóng mắt cay cay.
Chim xưa người cũ cưỡi bay rồi
Nay đất trơ lầu Hoàng Hạc thôi
Một khuất hạc vàng đà mãi khuất
Ngàn trôi mây trắng vẫn còn trôi
Hán Dương cây rạng soi bờ lặng
Anh Vũ cỏ thơm mướt bãi bồi
Chiều xế quê nhà đâu thấy bóng
Khói loang theo sóng nỗi buồn khơi
Gửi bởi Cuồng Si ngày 08/09/2024 09:42
Thơ nồng nét mực vương trên vách
Lầu đấy, mây đây vắng hạc vàng
Hán Dương, Anh Vũ, quê nhà
Chiều buông sóng dậy, dựng bao đất sầu.
Gửi bởi Nguyễn Ng Phương ngày 27/09/2008 12:05
Có 1 người thích
Hãy để ý sự đối lập giữa cái hữu hạn và vô hạn trong hai câu cuối:
"Cô phàm viễn ảnh bích không tận
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu"
Cánh buồm - cái hữu hình - bị giới hạn bởi không gian, hết tầm nhìn lẫn vào khoảng trời xanh. Nhưng tình bạn, tình người - cái vô hình - lại mở ra, cuộn chảy theo dòng Trường Giang bất tận. Thơ tống biệt thường có lối cấu trúc ấy nhưng sâu lắng và đẹp đẽ bậc nhất vẫn là những dòng thơ của Lý Bạch.
Gửi bởi Nguyễn Ng Phương ngày 27/09/2008 12:08
Có 1 người thích
Xin lỗi vì nhầm khi thảo luận sai tên tác phẩm!
Gửi bởi buhi.thaonguyen ngày 04/01/2011 06:25
Tôi bầu chọn bài dịch của Tản Đà.Bài của Tản Đà hàm súc, đủ nghĩa.
Gửi bởi donghoa ngày 12/06/2011 05:26
Có 1 người thích
SAY
Ngồi yên thả mắt thoáng chìm say
Nhìn dáng hoa bay cánh rũ đầy
Sống mãi đời theo men đắng ấy
Chết rồi thân gửi mộ nơi đây
Xuân tan chim đã bay rời tổ
Ngày hết đêm qua tóc nhuốm mây
Mãn kiếp vui vầy cùng với rượu
Thế nhân thay đổi mặc tình ai
Đông Hòa - Nguyễn Chí Hiệp
Trang trong tổng số 13 trang (123 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [9] [10] [11] [12] [13] ›Trang sau »Trang cuối