Mưỡu:
Người đời thử ngẫm mà hay,
Trăm năm là ngắn, một ngày dài ghê!
Còn ai, ai tỉnh hay mê?
Những ai thiên cổ đi về những đâu?

Nói:
Đời đáng chán? hay không đáng chán?
Cất chén quỳnh, riêng hỏi bạn tri âm.
Giá khuynh thành nhất tiếu thiên câm,
Mắt xanh trắng đổi nhầm bao khách tục.
Giang hà nhật hạ nhân giai trọc,
Thiên địa lô trung thục hữu tình.

Đón đưa ai gió lá chim cành,
Ấy nhân thế phù sinh là thế thế.
Khách phù thế chửa dứt câu phù thế,
Người phong lưu càng đượm vẻ phong lưu.
Bức khăn hồng nâng đỡ hạt châu,
Chuyện kim cổ một vài câu phải trái.
Châu Nam Hải, thuyền chìm sông Thuý Ái,
Sóng Tiền Đường, cỏ áy bến Ô giang.
Ngẫm nghìn xưa: ai tài hoa, ai tiết liệt, ai đài trang,
Cùng một giấc mơ màng trong vũ trụ.
Đời đáng chán biết thôi là đủ,
Sự chán đời xin nhủ lại tri âm.
Nên chăng? nghĩ lại kẻo nhầm.


Bài này trích trong truyện ngắn Thề non nước (Tản Đà tùng văn, 1922), làm ra lời một người quan viên và cô đầu Vân Anh cùng đàm luận với nhau.


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]