쓸쓸히 살다가 그는 죽었다.
앞으로 시내가 흐르고 뒤에 산이 있는
조용한 언덕에 그는 묻혔다.
바람이 풀리는 어느 다스운 봄날
그 무덤 위에 흰 나무 비가 섰다.
그가 보내던 쓸쓸한 표정으로 서서
바람을 맞고 있었다.
그러나 비는 아무것도 기억할 만한
옛날이 있는 것은 아니었다. 어언듯
거멓게 빛깔이 변해 가는 게 가녈픈
얼굴이 슬펐다.
무엇인가 들릴 듯도 하고 보일 듯도 한 것에
조용히 귀를 대이고 있었다.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 05/08/2008 08:01
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 22/02/2011 20:15
Sau một cuộc đời cô đơn, người đã ra đi
Chúng tôi mai táng người
trên quả đồi câm lặng
Trước mặt là dòng suối,
sau lưng lại tiếp những quả đồi
Những ngọn gió dịu dàng thổi qua trong mùa xuân ấm áp
Một tấm văn bia đứng bên nấm mộ
Đứng cô đơn như cuộc đời người
Như chứng nhân của thời gian đi qua chẳng có gì đáng nhớ
Tấm bia xạm dần
trong buồn bã tháng năm
Chỉ gợi nhớ một cái gì đâu đó
Có thể nhìn và có thể nghe.
Gửi bởi hongha83 ngày 05/08/2008 08:02
Graveside Epitaph
After living a lonesome life, he died.
He was buried on a quiet hill with
a stream flowing in front and a hill behind.
One warm spring day with a mild wind blowing
a white wooden marker was standing by that grave.
It stood with the same lonesome look as his life had had
exposed to every wind.
Yet that marker did not suggest a past
with nothing worth remembering. Its fragile face
that was growing darker as time went by
looked sad.
It was quietly calling attention to something
that might be heard and might be seen.
(1956)