Thơ » Nga » Sergei Yesenin
Đăng bởi Vanachi vào 11/06/2007 11:14
Опять раскинулся узорно
Над белым полем багрянец,
И заливается задорно
Нижегородский бубенец.
Под затуманенною дымкой
Ты кажешь девичью красу,
И треплет ветер под косынкой
Рыжеволосую косу.
Дуга, раскалываясь, пляшет,
То выныряя, то пропав,
Не заворожит, не обмашет
Твой разукрашенный рукав.
Уже давно мне стала сниться
Полей малиновая ширь,
Тебе - высокая светлица,
А мне - далекий монастырь.
Там синь и полымя воздушней
И легкодымней пелена.
Я буду ласковый послушник,
А ты - разгульная жена.
И знаю я, мы оба станем
Грустить в упругой тишине:
Я по тебе - в глухом тумане,
А ты заплачешь обо мне.
Но и поняв, я не приемлю
Ни тихих ласк, ни глубины -
Глаза, увидевшие землю,
В иную землю влюблены.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 12/06/2007 11:14
Bây giờ lại trải ra hình hoa văn
Trên đồng trắng hiện lên màu thắm đỏ.
Và đây đó vang lên râm ran
Tiếng lục lạc ở phía ngoài thành phố.
Em hiện ra sau làn khói mơ màng
Với vẻ đẹp của một thời thiếu nữ
Và ngọn gió vỗ nhẹ dưới chiếc khăn
Bím tóc em có màu hung hung đỏ.
Bờ lông mi như chia ra và nhảy
Khi ngoi lên khi lại biến mất tăm
Không đắm đuối, không say mê, không vẫy
Ống tay áo đầy trang điểm của em.
Từ rất lâu anh đã ước ao
Về cánh đồng cây mâm xôi rộng lớn
Cho em là gian phòng nhỏ trên cao
Còn cho anh – ngôi nhà tu xa thẳm.
Mơ nơi màu xanh trải giữa tầng không
Và đám mây nhẹ nhàng màu trắng.
Anh là người chồng ngoan ngoãn, dịu dàng
Còn em – người vợ giang hồ, phóng đãng.
Anh biết rằng cả em và cả anh
Sẽ trở nên buồn rầu trong lặng lẽ
Anh về em – trong dày đặc màn sương
Còn em hãy nhớ khóc về anh nhé.
Nhưng hiểu ra rằng anh chẳng nhận về
Chẳng bề sâu, chẳng vuốt ve dịu ngọt
Đôi mắt này giờ đã nhận ra
Và đã say mê một miền đất khác.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 18/01/2016 14:06
Ráng chiều đỏ như tấm ren rộng lớn
Lại trải trên nền tuyết trắng mênh mông
Tiếng lục lạc nghe vui tươi rộn rã
Lại tràn trề khắp mọi nẻo cánh đồng.
Trong ảo mờ phơ phất màn sương phủ
Nhan sắc em khoe trinh trắng rạng ngời,
Và gió vờn những sợi tóc hung bay
Vương khỏi bím dưới chéo khăn thắt vội.
Vòng cung đường chân trời đứt quãng
Lúc hiện ra khi biến mất chập chờn.
Tay áo em thêu thùa kỳ công thế
Không bỏ bùa không mê hoặc ai hơn.
Từ đã rất lâu rồi anh mơ thấy
Những cánh đồng đỏ thắm dưới nắng phơi,
Dành cho em – nhà cao rộng sáng ngời,
Phần anh chọn – tu viện nơi xa vắng.
Nơi bầu trời êm đềm, vầng dương ấm,
Và khói sương cũng dịu nhẹ hơn nhiều.
Anh sẽ thành một chú tiểu biết điều,
Em cứ là người vợ ham vui vậy.
Và anh biết, cả hai ta từ ấy,
Sẽ cùng buồn trong tĩnh lặng mênh mang:
Anh sẽ buồn vì em lúc sương lan
Em sẽ khóc vì anh, vì anh đấy.
Khi đã hiểu, anh sẽ không chấp nhận
Âu yếm lặng thầm, hay tình cảm đậm sâu.
Đôi mắt ai đã thấy vùng đất ấy,
Nhưng yêu miền đất khác mãi đẩu đâu.
Lại trải mênh mang tựa gấm thêu
Ráng đỏ sẫm trên cánh đồng trắng tuyết
Tiếng lục lạc Nhi-je-gô-rơt
Tràn ngập âm thanh trên con đường muà đông.
Thấp thoáng sau mờ ảo khói sương
Nhan sắc em trắng trong toả sáng,
Dưới mảnh khăn chít đầu duyên dáng
Gió vờn bím tóc hung nhẹ bay.
Đường chân trời thấp thoáng một cung mây,
Cứ ẩn hiện, nhấp nhô như muá,
Tay áo em đường thêu ren diêm dúa
Chẳng yểm buà, không vẫy gọi một ai.
Đã từ lâu anh vẫn ước mơ hoài
Về một cánh đồng đũm hương** bát ngát,
Dành cho em - sáng đẹp một lâu đài,
Còn cho anh - tu viện xa tít tắp.
Nơi lửa ấm và màu xanh da diết
Và khói sương dăng huyền ảo mơ màng.
Anh sẽ thành tu sĩ mới ân cần,
Em - người vợ dãi dầu năm tháng.
Và anh biết, cả hai đứa sẽ mau buồn chán
Ở nơi tĩnh lặng mông mênh:
Anh nhớ em - trong màn sương đặc sánh,
Còn em sẽ khóc vì anh.
Khi hiểu ra, anh chấp nhận không đành
Cả âu yếm lặng thầm, cả nỗi niềm sâu thẳm.
Chả là khi nhìn mảnh đất quen thân
Mắt thường mơ yêu những vùng xa lạ lẫm.