Thơ » Nga » Sergei Yesenin
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 11/06/2007 05:53
Да! Теперь решено. Без возврата
Я покинул родные поля.
Уж не будут листвою крылатой
Надо мною звенеть тополя.
Низкий дом без меня ссутулится,
Старый пес мой давно исдох.
На московских изогнутых улицах
Умереть, знать, судил мне бог.
Я люблю этот город вязевый,
Пусть обрюзг он и пусть одрях.
Золотая дремотная Азия
Опочила на куполах.
А когда ночью светит месяц,
Когда светит... черт знает как!
Я иду, головою свесясь,
Переулком в знакомый кабак.
Шум и гам в этом логове жутком,
Но всю ночь напролет, до зари,
Я читаю стихи проституткам
И с бандитами жарю спирт.
Сердце бьется все чаще и чаще,
И уж я говорю невпопад:
“Я такой же, как вы, пропащий,
Мне теперь не уйти назад”.
Низкий дом без меня ссутулится,
Старый пес мой давно издох.
На московских изогнутых улицах
Умереть, знать, судил мне бог.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Vâng! Đã quyết. Tôi chẳng về lại nữa
Mãi xa rời những cánh đồng quê.
Trên đầu tôi hết xạc xào tiếng lá
Hàng dương reo mỗi bận đi về.
Ngôi nhà thấp vắng tôi dường võng xuống
Con chó già nua ngoẻo đã lâu rồi.
Trên đường phố Moskva quanh quất
Tôi chết hay còn có Trời biết mà thôi.
Tôi yêu thành phố này nhộn nhạo
Dù nó đã cũ xưa, xô lệch quá nhiều.
Nét vàng son Á châu bí ẩn
Giờ ngủ yên trên các mái vòm kiêu.
Rồi những đêm trên bầu trời trăng rạng,
Trong ánh trăng… có quỷ biết vì sao!
Tôi bước chân, cúi đầu hờ hững
Quán rượu quen nẻo vắng lại tìm vào.
Trong quán khuya, những tiếng động kinh hoàng
Cứ từng đợt kéo dài cho đến sáng,
Tôi đọc thơ cho các ả bán hoa
Và đọ rượu cùng những phường du đãng.
Trái tim đập ngày càng gấp gáp
Và tôi thốt ra lạc lõng giữa đời:
“Tôi cũng vậy, như các người, đổ đốn,
Chẳng thể nào quay lại nữa, than ôi”.
Ngôi nhà thấp vắng tôi dường võng xuống
Con chó già nua ngoẻo đã lâu rồi.
Trên đường phố Moskva quanh quất
Tôi chết hay còn có Trời biết mà thôi.
Vâng! Nay đã quyết. Không quay trở lại
Tôi bỏ cánh đồng quê thân thiết khác thường.
Những chiếc lá không còn quay chong chóng
Trên đầu tôi xào xạc những cành dương.
Ngôi nhà nhỏ vắng tôi lưng oằn xuống,
Chú chó già nua đã khuất núi lâu rồi.
Trên đường phố Moskva quanh co, rắc rối
Tuỳ Chúa an bài, phán xét số phận tôi.
Tôi yêu mến thành phố này nhiều cây dẻ,
Dù nó cũ nhàu, xộc xệch, phôi pha.
Châu Á hoàng kim đang thiêm thiếp giấc
Trên nóc nhà thờ dát vàng lấp lánh, xa xa.
Khi đêm xuống ánh trăng soi tỏ,
Khi nào có trăng… sao biết được nào!
Tôi bước đi, mái đầu ngật ngưỡng
Đến ngõ kia, vào một quán quen sao.
Trong hang động này thật ồn ào, hối hả
Suốt đêm thâu cho đến sáng mai.
Tôi đọc thơ cho gái bán hoa sang sảng,
Rồi chén chú chén anh với kẻ cướp giông dài.
Trái tim đập ngày một thêm nhanh, nhanh nữa
Và tôi nói không đúng chỗ lúc này:
- Tôi cũng thế, như các anh, lạc lõng
Không còn đường quay lại, giờ đây.
Ngôi nhà nhỏ vắng tôi lưng oằn xuống,
Chú chó già nua đã khuất núi lâu rồi.
Trên đường phố Moskva quanh co, rắc rối
Tuỳ Chúa an bài, phán xét số phận tôi.