Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Thị Ngọc Liên » Thức đến sáng và mơ (2004)
Đăng bởi sabina_mller vào 02/08/2008 14:29
Phẳng lặng một ngôn ngữ sống động
yêu anh giận anh tha thứ anh
em mệt nhoài
kiệt lực
Để yêu anh
em phải nhốt em trong rọ
như nhốt con cá đừng cho bơi tung tăng
như nhót con chim đừng cho bay vun vút
nhốt tiếng khóc nhốt tiếng cười
nhốt bình minh nhốt đêm tối
nhốt tự do
Để tha thứ anh
em phải đi chùa đi nhà thờ
xin cho lòng mình từ bi
xin cho tim mình khô đi
Ôi khắc khoải làm sao là con cá con chim bị nhốt đau đớn làm
sao là tiếng khóc tiếng cười bị nhốt những bình minh đêm tối
của một người tự do. . .