Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Hồ Tây vào 08/04/2009 22:20

Sao em không tắm nắng trên đồi
Không gội đầu dưới suối
Quấn làm duyên quanh cành cụt chơ vơ!

Hoa phong lan: em ơi, có nghe!
Ta quen nhau từ độ nào đấy nhỉ?
Nhớ buổi Trường Sơn quí đôi dép cao su
Biết nắng lửa yêu vành tai bèo nhỏ
Gặp em trên đèo mây hóng gió
Tóc mượt xanh theo hai mùa nắng mưa.

Khi miệng ta quen đếm nhịp chày giã gạo dưới Ta Ka
Tai ta quen nghe tiếng đàn t.rưng trên bản Tà Kơi nhỏ
Má quen nóng bừng nâng cần rượu Măng Tôn Đắc Sút
Mắt quen nhìn nghìn độ lửa đêm sâu...

Vẫn hành quân - B52 gầm rít trên đầu
Ta thuộc từng đường xuyên rừng ra trận
Quen từng đường Đắc Tô, Tân Cảnh
Như quen đường Khâm Thiên - Hồ Gươm! (*)

Con sông Pô Kô máu nhuộm đỏ dòng lòng vẫn trong xanh
Em gái Vân Kiều chiếc yếm đơn sơ thuỷ chung gùi đạn...
Ôi! Đỉnh Chư Mom Ray bom cày lửa xém
Lá vẫn rì rào theo ta trọn tuần trăng
Có phải chính nơi này?
Hoa phong lan, em ơi: quen anh!

Ta lại gọi tên em!
Cái tên quen thân như một người bạn gái
Rất yêu đấy đứng nhìn không dám hái
Nẻo đường qua ngan ngát hương xa.

Ta yêu hoa như yêu bóng trăng ngà
Không thảng thốt chỉ ngỡ ngàng nhè nhẹ
Em là niềm thương đời chiến sĩ ta đi!

Xin em một nhành hoa cài lên nắp ba lô
Đường chiến trường cuốn bay bụi đỏ
Đường ra trận trải đầy nắng gió
Hãy gắng theo ta vào đồn lửa đêm nay!

Ta cầm hoa nâng niu trên tay
Em có phải nàng Ngà của chàng trai Kặm Phạ
Sao mịn màng hương trắng mát đêm sương?
Em có phải nàng tiên thứ bảy trên nương
Sao duyên dáng dễ thương, dễ nhớ?
Em có phải con hươu con nai dưới buôn ta đó
Mắt huyền trong một bóng sao đêm...

Tên em ta gọi mãi trong tim!
Em ở đó bốn bề lửa nóng
Em đứng đó dầm mình trong nắng bỏng
Xoã đầu gội lũ Tây nguyên...
Hoa vẫn trắng ngần nhuỵ vẫn ngát hương thơm.

Bỗng một sớm mai!
Khi con chim rừng mới lên tiếng gọi
Ông mặt trời mới vươn vai đứng dậy
Lũ làng đánh cồng đánh chiêng.

Ta bàng hoàng khẽ gọi tên em!
Hoa đã rụng rồi còn đâu hương cánh trắng
Mắt khép lại rồi còn đâu sao ngọc sao kim
Hố bom đào sâu nhói tận trong tim!

Ta lượm nhánh lan rơi trồng lên miệng hố bom
Mỗi sớm mỗi chiều cùng nắng mưa chăm bón
Sự sống trở lại rồi! Hoa phong lan, em ơi - đẹp lắm!
Tất cả hồi sinh trả lại cho ta!

Ta yêu em trong tình yêu đất nước bao la
Không rên rỉ nhưng thiết tha say đắm
Mới hiểu tình yêu vẫn gối đầu lửa bỏng
Diệt quân thù, giục bước xông pha!

Ngày mai về,dẫu không còn trở lại bên hoa
Hoa phong lan - Em ơi, hãy nhớ!
Ta đã mang tình em từ những tháng năm còn khờ dại
Ngoài chiến trường theo trọn cuộc hành quân
Trong suốt nẻo đường dài... Ta vẫn gọi tên em!


(Viết trong những năm còn chiến tranh, trên chiến trường Tây nguyên Nam Bộ)

(*) Thời kỳ đó gia đình nhà thơ sống ở phố Khâm Thiên, Hà Nội.