Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Ngọc Thái
Tiếng ếch chùa động vỡ Đêm Thiếu Nữ
Mây từng đàn trôi nổi phận thiên nhiên
Ta khoả lòng ta đằm sương gió
Sau chuyện tiền nong với áo cơm.
Ôi, thân thiết chặng đường gió bụi
Những tháng năm đá sỏi... đến cùng em,
Em đã nuôi ta bằng nhị hoa phấn dại
Một chặng đời sôi nổi giống bướm ong
Làn tóc ướt, môi thơm chùm ớt ngọt
Nhớ thương nhau nhưng chẳng thể đi tìm!
Mặt nguyệt đêm này nhoè sương bạc
Anh một mình ngồi hát ru em!...