Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Ngà » Đi dọc thời mình (1986) » Chương III - Nước mắt và nụ cười
Đăng bởi hongha83 vào 20/05/2019 16:47
Bao đêm nay có dịp ngắm trăng tròn
Chợt nhận thấy trăng quê mình thật sáng
Trăng viên mãn sau dài dặc sơ tán
Để bất thần bao ý nghĩ ngược xuôi
Ai hát bài Bèo dạt mây trôi
Điệu dân dã lưỡi chạm vào cỏ ướt
Cứ ngây ngất, cứ bồng bềnh hư thực
Ai trông tin, ai ngóng đợi ai về
Chẳng bảo nhau mọi nhà thức rất khuya
Cho bõ lúc khát phút giây chợp mắt
Đèn cứ sáng chẳng lo gì che chắn
Pháo hoa bay, giàn giụa tiếng reo cười
Thành phố tạc chân dung người chiến thắng
Tháng năm này thắm thiết mùa phượng ơi!
Hải Phòng nén bao phấp phỏng mừng vui
Tim rạo rực những phong thư gọi cửa
Bao người thân ngóng phút giây đoàn tụ
Hai mươi năm dằng dặc cắt chia miền
Những mắt trũng nhiều đêm thiếu ngủ
Qua miệt mài mưa nắng lại bừng nhen
Lại trở về quấn quýt cuộc đời quen
Thời gian in trên mặt người vất vả
Nhà vắng thưa, nhà còn đủ cả
Nước vôi xanh mơ mộng tường nhà
Lá khô vun gió rắc bơ thờ
Mái ngói lợp trên nền xưa vụn nát
Ô kính vỡ mảnh hoa văn sờn rách
Cỏ lưa thưa vết đất lún hầm hào
Chùm lãng tiêu bừng gió sớm xôn xao
Những mặt người tiếp lửa sang nhau
Màu áo sáng đan từng ngõ phố
Tên người xa bập bùng trí nhớ
Chuyến tàu xuyên miền đất lạ nối gần
Nhà máy phục hồi, màu khói trắng phân vân
Tháng năm này cùng đất nước nhân dân
Hồn sông núi còn khắc sâu mãi mãi
Đất nước đẹp to, đàng hoàng xây lại
Điều ước mơ thành ý nguyện lưu truyền
Từ gian khó này, thành phố mở đường lên
Nén hương thơm trước bàn thở Tổ tiên
Tàn cong xuống nhủ bao điều mong ước
Hương bâng khuâng nối người sau trước
Cho người còn nhắc nhủ người xa
Bao buồn vui san sẻ mọi nhà
Những nụ cười long lanh nước mắt
Màu khói nhang đăm chiêu tóc bạc
Trong xốn xang còi nhà máy đổ hồi
Có bó hoa ngóng người không về nữa
Hoa héo dần trĩu nặng trên tay
Hàng phố thiếu đi vài gương mặt
Gương mặt thiếu đi nụ cười
Dấu nạng gỗ chấm vào cuộc đời
Gối chăn lạnh căn giường trống vắng
Tường nhà ai treo khung ảnh bàn thờ
Mưa xuống rồi bát ngát một trời mưa
Ngày đang hạ, mưa tràn trề xối xả
Tiếng nước chảy, tiếng hàng cây vật vã
Nhưng âm thanh khơi đọng cuộc đời thường
Trái cây vườn thơm nức mùi vị riêng
Sấm ầm ì rung vang bao số phận
Ai bước vội nước lằn vai áo ướt
Gió vô tình, vành nón khẽ chao nghiêng
Dường đánh thức tuổi trẻ hồn nhiên
Lòng nhịp gõ cùng không gian giai điệu
Mưa như một bàn tay niên thiếu
Chìa đón ta, ấm áp tủi mừng
Hạnh phúc nơi kia, sao chân bước ngập ngừng
Chỉ một bước nữa thôi, ngực anh chạm vào cánh cửa
Ngôi nhà nhỏ có vườn sâu trong ngõ phố
Anh nghĩ gì trong giây phút lặng im
Sau cánh gỗ bên kia có thể là trái tim
Có thể như trái nổ
Anh thu hết can đảm mà chẳng thể bước qua
Cái tấm chắn mỏng như tơ nhện mà cách ngăn hai thế giới
Anh đã từng khắc khoải trước tấm lòng người bạn gái
Bóng nắng bóng cây lỗ đỗ bậc thềm
Em với tấm lòng trong trắng vẹn nguyên
Từng bối rối ấp iu điều thầm kín
Gió heo may, cuộn len lăn như dòng mực tím
Hoa sữa bay thơm ngát mảnh trời riêng
Mưa tương tư vòm trời ngã năm
Có còn không, mối tình xưa bạn gái
Tiếng khóc trẻ thơ thay lời đáp lại
Oái oăm thay, em đó có chồng rồi
Nước mắt chẳng rơi ra, nhưng không thể gượng cười
Mười năm cầm súng đâu phải để phút giây này đón đợi
Có thể lúc sáp mặt quân thù anh đã nghĩ về căn nhà ấy
Bóng lá bóng cây che suốt chặng đường dài
Và khi anh choáng váng giữa bom vùi
Đỡ dìu anh lại chính là gương mặt ấy
Anh đã men theo kỷ niệm xưa câu hát
Sao lúc này sững sờ như một dấu than
Người con gái năm xưa chẳng thể vì anh mà lỡ làng
Em chẳng thể như hòn Vọng phu hoá đá
Em chẳng thể như mùa xuân héo dần chiếc lá
Tuổi trẻ qua đi chẳng thể hai lần
Day dứt làm chi, một phút lặng tần ngần
Em nào làm nên tội tình, mà anh đâu có lỗi
Thôi giã từ căn nhà nhỏ có chùm dây leo bối rối
Giã từ vòm lá tiếng ve kêu như nung chảy ngày hè
Giã từ bậc thềm thuở ấu thơ anh chưa một lần run rẩy nụ hôn đầu
Chẳng thể ngồi trầm tư với đắn đo vô nghĩa
Một thoáng chốc tan ra như cơn mưa mát mẻ
Tìm thấy niềm vui trong hạnh phúc bạn tình
Người bạn thân thương đằng đẵng cuộc đời mình
Người bạn như cùng ta sinh đôi suốt thời cắp sách
Hễ nhắc tên người con gái có thể làm đỏ mặt
Điều run rủi đến với ruộng đồng
Như sự sáng trong bắt gặp sự sáng trong
Đất gọi tên anh người kỹ sư giống lúa
Cầu Nguyệt ơi, tên như vầng trăng bắc vào thương nhớ
Với tấm áo rêu và nón lá đội đầu
Người con của phố hè năm nao
Tháng năm cùng ruộng đồng trăn trở
Những cơn mưa vần vụ
Những gió bão trớ trêu
Xót lòng anh đêm sương muối
Những giống mới khai sinh
Anh thuộc tên như thuộc đứa con mình
Giống lúa...
Sao đêm nay, cánh đồng bơ phờ rối tung từng con chữ
Căn phòng rộng nơi đây, người đã ở nơi nào
Những trái tim cồn cào
Nâng hạt thóc vàng ươm thấy run vào chân tóc
Cộng sự của anh quầng mắt trũng sâu
Cơ thể sức lực chẳng thắng nổi thiên tạo
Lúa bâng khuâng ngơ ngác vắng tay người