Sólo la muerte

Hay cementerios solos,
tumbas llenas de huesos sin sonido,
el corazón pasando un túnel
oscuro, oscuro, oscuro,
como un naufragio hacia adentro nos morimos,
como ahogarnos en el corazón,
como irnos cayendo desde la piel al alma.

Hay cadáveres,
hay pies de pegajosa losa fría,
hay la muerte en los huesos,
como un sonido puro
como un ladrido sin perro,
saliendo de ciertas campanas, de ciertas tumbas,
creciendo en la humedad como el llanto o la lluvia.

Yo veo solo, a veces,
ataúdes a vela,
zarpar con difuntos pálidos, con mujeres de trenzas muertas,
con panaderos blancos como ángeles,
con niñas pensativas casadas con notarios,
ataúdes subiendo el río vertical de los muertos,
el río morado,
hacia arriba, con las velas hinchadas por el sonido de la muerte,
hinchadas por el sonido silencioso de la muerte.

A lo sonoro llega la muerte
como un zapato sin pie, como un traje sin hombre,
llega a golpear con un anillo sin piedra y sin dedo,
llega a gritar sin boca, sin lengua, sin garganta.

Sin embargo sus vasos suenan
y su vestido suena, callado, como un árbol.

Yo no sé, yo conozco poco, yo apenas veo,
pero creo que su canto tiene color de violetas húmedas,
de violetas acostumbradas a la tierra,
porque la cara de la muerte es verde,
y la mirada de la muerte es verde,
con la aguda humedad de una hoja de violeta
y su grave color de invierno exasperado.

Pero la muerte va también por el mundo vestida de escoba,
lame el suelo buscando difuntos,
la muerte está en la escoba,
es la lengua de la muerte buscando hilo.

La muerte está en los catres,
en los colchones lentos, en las frazadas negras
vive tendida, y de repente sopla:
sopla un sonido oscuro que hincha sábanas,
y hay camas navegando a un puerto
en donde está esperando, vestida de almirante.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Cù An Hưng

Có những nghĩa địa cô đơn,
những mộ đầy xương không tiếng động,
con tim qua một đường hầm,
đen tối, đen tối, đen tối,
như chiếc tầu đắm chúng ta chết bên trong,
như chết đuối nơi tim,
như rơi từ da vào tâm hồn.

Có những xác người,
có bàn chân của phiến đá ẩm lạnh,
có cái chết trong xương
như âm thanh tinh thuần,
như tiếng sủa không chó,
trồi lên từ chuông đâu đó từ mộ đâu đó,
lớn dần trong độ ẩm như khóc như mưa.

Một mình, đôi lúc tôi thấy
những quan tài dưới buồm đè cái neo,
với linh hồn vàng vọt, với phụ nữ trong sự căng thẳng,
với thợ làm bánh mì trắng như thiên thần,
với thiếu nữ trầm ngâm kết hôn cùng gã công chứng tòa án,
quan tài leo trên sông-thẳng-đứng của người chết,
con sông dâu tằm,
phía trên, buồm căng vì âm thanh cái chết,
căng vì âm lặng của cái chết.

Với những gì quyết liệt và rõ ràng, cái chết đến
như chiếc giày không bàn chân như lễ phục không người,
nó đến gõ với nhẫn không đá không ngón tay,
nó đến hét không miệng không lưỡi không cổ họng.
Nhưng bước chân nó leng keng,
quần áo nó sột soạt, lặng lẽ, như cây.

Tôi không biết, riêng hiểu ít tôi khó thấy, nhưng
nghĩ nó hát bài ca mầu hoa violet ẩm nhờn,
với khuôn mặt màu lục
với cái nhìn đăm đăm màu lục,
với độ ẩm của lá cây violet vươn đâm
và mầu uy nghi của mùa đông chán ngấy.

Cái chết cũng qua thế giới trong vai chú rể,
liếm sàn nền trông chờ các linh hồn,
nó ở trong chú rể,
là lưỡi cái chết trông chờ người chết,
kim cái chết trông chờ chỉ xuyên.

Cái chết ở trong giường cũi của trẻ thơ
trên nệm nhàu, trong mầu đen.
nó sống dang rộng tay và đập bất thần,
một tiếng động tối tăm, lớp vải căng phồng,
và có những giường trong chuyến đi tới một bến
nơi, trong lễ phục đô đốc, nó sẵn chờ.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản gốc

Sólo la muerte

Hay cementerios solos,
tumbas llenas de huesos sin sonido,
el corazón pasando un túnel
oscuro, oscuro, oscuro,
como un naufragio hacia adentro nos morimos,
como ahogarnos en el corazón,
como irnos cayendo desde la piel al alma.

Hay cadáveres,
hay pies de pegajosa losa fría,
hay la muerte en los huesos,
como un sonido puro
como un ladrido sin perro,
saliendo de ciertas campanas, de ciertas tumbas,
creciendo en la humedad como el llanto o la lluvia.

Yo veo solo, a veces,
ataúdes a vela,
zarpar con difuntos pálidos, con mujeres de trenzas muertas,
con panaderos blancos como ángeles,
con niñas pensativas casadas con notarios,
ataúdes subiendo el río vertical de los muertos,
el río morado,
hacia arriba, con las velas hinchadas por el sonido de la muerte,
hinchadas por el sonido silencioso de la muerte.

A lo sonoro llega la muerte
como un zapato sin pie, como un traje sin hombre,
llega a golpear con un anillo sin piedra y sin dedo,
llega a gritar sin boca, sin lengua, sin garganta.

Sin embargo sus vasos suenan
y su vestido suena, callado, como un árbol.

Yo no sé, yo conozco poco, yo apenas veo,
pero creo que su canto tiene color de violetas húmedas,
de violetas acostumbradas a la tierra,
porque la cara de la muerte es verde,
y la mirada de la muerte es verde,
con la aguda humedad de una hoja de violeta
y su grave color de invierno exasperado.

Pero la muerte va también por el mundo vestida de escoba,
lame el suelo buscando difuntos,
la muerte está en la escoba,
es la lengua de la muerte buscando hilo.

La muerte está en los catres,
en los colchones lentos, en las frazadas negras
vive tendida, y de repente sopla:
sopla un sonido oscuro que hincha sábanas,
y hay camas navegando a un puerto
en donde está esperando, vestida de almirante.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời