Chưa có đánh giá nào
Ngôn ngữ: Tiếng Tây Ban Nha
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 02/08/2007 16:06, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 22/02/2017 21:09

Poema 4

Es la mañana llena de tempestad
en el corazón del verano.

Como pañuelos blancos de adiós viajan las nubes,
el viento las sacude con sus viajeras manos.

Innumerable corazón del viento
latiendo sobre nuestro silencio enamorado.

Zumbando entre los árboles, orquestal y divino,
como una lengua llena de guerras y de cantos.

Viento que lleva en rápido robo la hojarasca
y desvía las flechas latientes de los pájaros.

Viento que la derriba en ola sin espuma
y sustancia sin peso, y fuegos inclinado.

Se rompe y se sumerge su volumen de besos
combatido en la puerta del viento del verano.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Ấy là một buổi mai đầy giông bão
giữa mùa hè.

Tựa những chiếc khăn tay trắng của giã từ la đà những cụm mây
những bàn tay của gió phiêu du phất vẫy chúng.

Muôn dáng vẻ, trái tim gió
đập trên niềm im lặng si tình của chúng ta.

Vi vu trong những lùm cây, được hòa âm và thần thánh,
như một ngôn ngữ đầy những chiến tranh và khúc ca.

Gió kẻ nhanh tay cướp giật những chiếc lá
và làm lệch hướng những mũi tên vun vút của đàn chim.

Gió kẻ xô ngã nàng vào con sóng không bọt nước
và thể chất không trọng lượng và những ánh lửa nghiêng nghiêng.

Vỡ tan và chìm nghỉm khối lượng những nụ hôn nàng,
vật lộn nơi ngưỡng cửa của gió mùa hè.

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Takya Đỗ

Sáng ngày ra giữa lòng mùa hạ,
Trời ngập tràn giông gió.

Những áng mây viễn hành khác chi những chiếc khăn tay trắng đang vẫy đưa tiễn biệt,
gió tung bay chúng bằng đôi tay lữ khách.

trái tim vô hạn của gió đập rộn ràng
trên tịch lặng của đôi ta trong lúc yêu đương.

Ngân nga trong lùm cây như nhã nhạc tự thiên đường,
như thứ ngôn từ chan chứa thi ca và những cuộc giao tranh.

Cơn gió tước vội đi những chiếc lá héo hon
và đẩy trệch những mũi tên đang bay tới bầy chim

Cơn gió xô dạt nàng vào đợt sóng cồn không sủi bọt
và những ngọn lửa liêu xiêu, và những thực thể nhẹ như không.

Vô vàn những nụ hôn của nàng vỡ vụn rồi chìm nghỉm
và vấn vít nơi cửa ngõ của cơn gió mùa hạ

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời