Trước tóc giả và áo đuôi én
đã có sông, những dòng sông huyết mạch;
đã có những dãy núi lởm chởm uốn mình
nơi kên kên và tuyết dường bất biến;
đã có cái ẩm và sự tăng trưởng dầy đặc, có sấm sét
tuy không tên và những cánh đồng hoang.

Con người là bụi, cái bình đất, một mi mắt
rung rung bằng bùn, khuôn đất sét -
hắn là cái ấm Carib, đá Chibcha,
cái tách đế quốc hay cát Arauco.
Hắn dịu dàng và khát máu nhưng
trên đuôi võ khí hắn - bằng đá lửa ẩm nhờn -
đã có ghi
những chữ ban đầu của địa cầu.
                  Về sau không một ai
có thể nhớ: gió đã quên chúng,
ngôn ngữ nước đã bị chôn,
chìa khóa đã thất lạc
hoặc chìm trong máu trong im lặng.

Này các anh em vùng đồng cỏ, đời sống
không mất đi. Những tợ bông hồng dại
một giọt đỏ rơi nơi tăng trưởng đặc dầy
và một cái đèn đất bị dập tắt.

Tôi ở đây để kể lại.
Từ sự yên bình của trâu
tới những vùng cát biển bị chà đạp
nơi tận cùng của đất
trong sự tích-tụ-phun của ánh sáng Nam cực,
và qua những hầm dốc hiểm của
sự thanh bình trong bóng râm xứ Venezuela
tôi tìm cho cha, cha ơi,
người chiến binh kim loại đồng và bóng tối,
hoặc tìm cha, cây hôn phối, tóc bất khuất,
mẹ cá sấu, bồ câu kim loại.
Tôi, người Inca đất bùn,
chạm tay vào đá và nói:

Nay ai
đợi tôi? Và tôi nắm chặt
một nhúm đá lửa rỗng.
Tôi bước đi giữa hoa Zapotec,
Và ánh sáng êm dịu như nai,
Và hình dạng là một mi mắt xanh.

Đất tôi không tên, không America,
nhị hoa ngay điểm phân mùa, cái lao tím,
hương vị em từ cội-rễ-tôi lên mắt kiếng
tới môi tới lời mong manh nhất
tuy chưa sanh trong miệng tôi.


Từ tuyển tập The Poetry of Our World: An International Anthology of Contemporary Poetry, do Jeffery Paine chủ biên (HarperCollins, 2000).
Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé