Мой дом

А в доме, где жила я много лет,
откуда я ушла зимой блокадной,
по вечерам опять в окошках свет.
Он розоватый, праздничный, нарядный.

Взглянув на бывших три моих окна,
я вспоминаю: здесь была война.
О, как мы затемнялись! Ни луча...
И все темнело, все темнело в мире...

Потом хозяин в дверь не постучал,
как будто путь забыл к своей квартире.
Где до сих пор беспамятствует он,
какой последней кровлей осенен?

Нет, я не знаю, кто живет теперь
в тех комнатах, где жили мы с тобою,
кто вечером стучится в ту же дверь,
кто синеватых не сменил обоев -
тех самых, выбранных давным-давно...
Я их узнала с улицы в окно.

Но этих окон праздничный уют
такой забытый свет в сознанье будит,
что верится: там добрые живут,
хорошие, приветливые люди.

Там даже дети маленькие есть
и кто-то юный и всегда влюбленный,
и только очень радостную весть
сюда теперь приносят почтальоны.
И только очень верные друзья
сюда на праздник сходятся шумливый.

Я так хочу, чтоб кто-то был счастливым
там, где безмерно бедствовала я.
Владейте всем, что не досталось мне,
и всем, что мною отдано войне...

Но если вдруг такой наступит день -
тишайший снег и сумерек мерцанье,
и станет жечь, нагнав меня везде,
блаженное одно воспоминанье,
и я не справлюсь с ним и, постучав,
приду в мой дом и встану на пороге,
спрошу... Ну, там спрошу: "Который час?"
или: "Воды", как на войне в дороге,-
то вы приход не осуждайте мой,
ответьте мне доверьем и участьем:
ведь я пришла сюда к себе домой
и помню все и верю в наше счастье...


1946

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Thuỵ Anh

Vậy là trong ngôi nhà tôi từng sống
Nơi tôi ra đi năm ấy mùa Đông
Mỗi đêm lại bừng lên ô cửa lửa hồng
Ánh sáng vui tươi hân hoan mời gọi

Chiến tranh đi qua để lại từng quãng tối
Trong tâm hồn người, không tia sáng mong manh
Giờ đây ngắm say sưa ba ô cửa yên lành
Tôi nghĩ về hai chúng tôi - thời loạn lạc

Nghĩ đến anh – người chủ nhà ngơ ngác
Đã rất lâu quên gõ cửa khép hờ
Đường về nhà người không còn nhớ nữa
Mái lá nào anh trú ngụ nắng mưa?

Không, tôi cũng chẳng biết ai đang sống bây giờ
Trong những căn phòng ấm êm của mình thuở trước
Ai từng đêm gõ lên cánh cửa mình quen thuộc?
Ai đã không nỡ bóc đi lớp giấy dán tường
Những mảng giấy nhợt màu hồi ấy thân thương
Đứng dưới đường nhìn lên tôi vẫn nhận ngay ra chúng

Ô cửa tối tăm xưa đã tưng bừng ấm cúng
Ánh sáng reo vui đánh thức tâm hồn
Nguồn sáng từng bị lãng quên cho ta niềm hy vọng vô cùng:
Những gương mặt nhân hậu đáng yêu đang ở sau khung cửa ấy

Trong nhà hình như có trẻ nhỏ má đỏ hây
Cả chàng thanh niên đang yêu say đắm đắm say
Và những bác đưa thư vội vã đến nơi này
Mang theo toàn tin vui thơ thới
Đôi lúc thâu đêm tụ tập vui chơi ồn ào ngày hội
Cũng chỉ toàn những người bạn thân tin cậy một lòng

Tôi muốn chúc người hạnh phúc vô song
Trong căn nhà tôi đã từng tột cùng bất hạnh
Mong cho người có những gì tôi chỉ hoài mơ mộng
Và cả những gì tôi đã mất cho chiến tranh…

Rồi lỡ có một ngày, một ngày rất trong lành
Tuyết thôi rơi và đêm thì lấp lánh
Ký ức xa xưa đuổi tôi trên nẻo đường hoang lạnh
Đốt cháy lòng tôi gọi nhớ thương về
Biết làm gì đây, tôi sẽ bước như mê
Vào ngôi nhà của mình và gõ
Cánh cửa mở ra, tôi sẽ hỏi gì… hỏi gì chưa rõ
À, “Mấy giờ rồi?” hay “Xin hớp nước”
Như khách bộ hành thời chiến lỡ đường
Thì xin chớ đành lòng trách giận một người dưng
Xin hãy đáp lời xin đừng nghi ngại
Dù sao tôi cũng trở về nhà rồi sau chặng đường xa ngái
Nhớ lại hết mọi điều, tin vào hạnh phúc vô biên…

"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Bằng Việt

Tôi đã sống bao năm ở ngôi nhà ấy
Cho tới mùa đông thành phố bị bao vây...
Những ô cửa chiều ta, đến bây giờ lại thấy
Ánh đèn hồng lên, rạng rỡ, xum vầy

Chỉ cần nhìn lại những ô cửa cũ
Tôi nhớ liền những năm tháng chiến tranh
Những căn phòng thật quen!
Tôi từng sống với người yêu.
Ai ở đó, bây giờ chẳng rõ,
Ai sẽ lại chiều chiều đặt tay vào nắm cửa?
Những mảng giấy bồi phơn phớt, đã thay chưa?
Màu giấy bồi xanh, chi chút tự ngày xưa
Tôi có thể nhận ra ngay từ bên ngoài cửa sổ.
Cái ấm áp hội hè ở đó
Làm thức tỉnh trong tôi ánh sáng đã từng quên
Ánh sáng này bỗng khiến tôi tin:
Nhà ấy hẳn chỉ gồm những người tốt lành và cởi mở.
Nhà có cả tiếng cười trẻ nhỏ
Có khuôn mặt thanh niên đang độ dễ yêu thương
Có bác đưa thư thường đến luôn luôn
Hẳn chỉ mang toàn những tin vui thích.

Ngày lễ hội ở đây khá ồn ào rậm rịch
Những bạn bè trông hồn hậu thuỷ chung
Tôi cầu chúc xiết bao cho chủ nhà hạnh phúc
Nơi một thời xưa, tôi vất vả khôn cùng!

Nhưng nếu lỡ một hôm nào đó
Tuyết êm ru lấp lánh giữa hoàng hôn.
Tôi chẳng ở đâu yên, vì tràn đầy nỗi nhớ,
Kỷ niệm trong tôi như lửa đốt, bồn chồn.

Thì xin hãy cho tôi gõ cửa
Tôi về lại nhà tôi, trên thềm cũ lòng mình
Như trên nẻo đường chiến tranh, tôi ghé xin miếng nước
Cần phút nghỉ chân giữa cả chặng hành trình.

Xin đừng ai chê trách tôi vô ý
Hãy san sẻ cho tôi lòng tin cậy, thân tình
Vì tôi nhớ mọi điều, vì tôi tin hạnh phúc
Tôi đâu có lạ xa với nhà cũ của mình!

"Xin anh đừng hỏi vì sao
Tên anh em để lẫn vào trong thơ..."
Chưa có đánh giá nào
Trả lời