Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Văn Siêu » Anh ngôn thi tập » Quyển 1
當年石虎不生風,
一帶荒山綠野中。
盤據千秋猶白地,
杜鵑聲處落花紅。
Đương niên thạch hổ bất sinh phong,
Nhất đới hoang sơn lục dã trung.
Bàn cứ thiên thu do bạch địa,
Đỗ quyên thanh xứ lạc hoa hồng.
Hồi ấy những con cọp đá kia không thét ra gió được
(Bấy giờ) chỉ thấy một giải núi hoang ở trong đồng cỏ xanh
Muôn nghìn năm trước cái chỗ hang hùm ổ cọp này vẫn còn đất trắng
Nơi nghe tiếng cuốc kêu sầu, hoa hồng rơi rụng
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 30/12/2014 22:50
Từ ngày cọp đá mất oai phong,
Chỉ thấy núi hoang đứng giữa đồng.
Hổ huyệt nay thành đồng cỏ mọc,
Cuốc kêu thảm thiết, rụng hoa hồng.
Gửi bởi hảo liễu ngày 30/12/2014 22:51
Từ ngày cọp đá im hơi,
Đồng nằm thải ruột, núi ngồi co ro.
Nghìn thu đất trắng một gò,
Chỗ nghe tiếng cuốc rụng no hoa hồng.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 13/08/2017 19:10
Hồi ấy cọp không phì ra gió
Nên núi hoang đồng cỏ xanh rì
Địa bàn chiếm chẳng thành chi
Cuốc kêu buồn bã, hoa thì rụng rơi.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 05/01/2018 20:55
Cọp đá khi nao thôi hét gió
Núi hoang một giải giữa đồng xanh
Ngàn năm ổ cọp trơ thành đất
Ảo não quyên kêu, rụng cánh hồng
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 14/08/2018 10:17
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 09/10/2019 09:00
Từ khi cọp đá mất uy danh,
Chỉ thấy đồng xanh, giải núi hoang.
Hang hổ nghìn năm còn đất trắng,
Kêu sầu tiếng cuốc hồng hoa tàn.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 13/12/2019 10:15
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 24/02/2020 11:38
Từ ngày cọp đá mất oai
Núi hoang một giải bên ngoài đồng xanh
Ngàn năm hang ổ rành rành
Cuốc kêu hoa rụng bao lần thảm thương