Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Trọng Định
Đăng bởi hảo liễu vào 13/07/2015 05:20
Đêm rừng già đi nghe mưa rơi
Một mình áo tơi che chẳng kín người
Nước chảy qua môi hớp từng ngụm nhỏ
Bằng nhớ mẹ ngồi bên ấm giò
Nước vối mặn nồng ngọt ngào chuyện cũ
Ôi nhớ sao,
Mảnh vườn quê hương ta đó
Cây vối già bạc phếch nắng mưa
Mỗi nhánh mốc gầy đều in dấu tuổi thơ
Tháng năm tới cành chỉ còn thấy nụ
Nụ chín vàng mẹ lấy vào dấm ủ
Hạt khô giòn trong nắng nhỏ xôn xao
Rồi những ngày ngâu trần
chum nước gốc cau
Những tháng rét trải rơm làm ổ ngủ
Bắc ấm nước mưa con ngồi nhóm lửa
Nụ tích mấy mùa mẹ lại xẻ ra pha
Chén nước ấm nồng ngai ngái
vị thuốc ta
Mà nhấp khỏi cứ ngọt hoài đầu lưỡi
Con ủ tay dưới nắp bông nóng hổi
Nghe rì rầm câu chuyện cũ năm nao
Có gà chín cựa, ngựa chín hồng mao
Trận thuỷ chiến nước dâng lên cuồn cuộn
Cô láng giềng lén song nghe trộm
Bỗng hỏi dồn:
- Sơn Tinh thắng hay không?
Mẹ ơi!
Quê ta đêm nay có nặng hạt mưa giông
Ấm vối đặc chắc vẫn nồng trong giỏ
Tháng năm rồi vối trong vườn kết nụ
Cô láng giềng còn hái giúp mẹ không?
Chúng con đi giữa rừng đêm mưa xối
Lòng vẫn ngọt ngào vị
nước vối quê hương
Súng chắc trong tay, gạo cuốn bên sườn
Theo bước chân nhau gạt cây băng tới
Đất nước mình còn đạn thù cày xới
Giục giã chúng con nhanh bước
trong mưa
Mẹ hãy nói giùm con cô gái tuổi thơ.
- Ta sẽ chẳng như Sơn Tinh thuở trước
Con sẽ về với bao nhiêu hẹn ước
Bên ấm vối nồng kể lại mẹ
những chiến công
Thoang thoảng đầu nhà nụ
vối đưa hương.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Nguyễn Văn Dũng ngày 16/03/2017 16:52
NSND Châu Loan ngâm thơ "Nước vối quê hương"
https://www.youtube.com/watch?v=nndOwh9rGtI