Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Vỹ » Hoang vu (1962)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/11/2019 03:45
Đêm phẳng lặng, tôi đang nằm thao thức,
Phòng vắng tanh, lòng cũng vắng mông mênh.
Bỗng bên sông loạt tiếng súng bắn vang rền,
Như những mảnh tình Xuân tan tác đổ.
Kêu chan chát đạn vèo, liên tiếp nổ,
Lửa lập loè như những ánh ma trơi.
Kế tiếp nhau ngã gục những bóng người
Lẫn tiếng súng, tiếng kêu gào: “Giết, Giết!”
Ai say máu, chém đâm nhau ác liệt?
Ai rên la thảm thiết, khóc kêu vang?
Tâm hồn tôi mỏng mảnh nát tan hoang,
Hai ngấn lệ ứa tràn đôi mí mắt.
Trời đất hỡi, lại bao nhiêu xác chết!
Máu căm thù, ghi mãi hận giang san?
Bao vết thương non nước vẫn chưa hàn,
Xuân tái tạo, phũ phàng, ai hấp hối?...
Tiếng ai oán, ai gào trong đêm tối?
Lời trối trăn ai gởi gió sương khuya?
Ai thân yêu, nhắn nhủ lúc chia lìa,
Đang quằn quại rỉ rên bên vũng máu!
Trời u trệ, đìu hiu sao Bắc Đẩu,
Mây chập chồng xây đắp ải sầu tang
Đêm không trăng, bưng bít cả trần hoàn,
Gà mớ gáy, kinh hoàng trong yểm mộng…
Súng đua nổ ầm ầm rồi im bẵng
Hạt mưa xuân nằng nặng rớt trên hiên…
Ai có nghe trong đêm thẳm vô biên
Tiếng gió mới gọi hồn non nước cũ?...
Ai có thấy muôn vạn mồ vô chủ?
Đoàn thanh niên đang tiến tới ngày mai
Đang hân hoan rèn đúc chí anh tài
Bỗng ngã gục, không một lời vĩnh biệt!
Mỗi xác chết, một linh hồn nước Việt,
Mỗi nấm mồ, là một mảnh tim ta.
Xuân muôn màu ngào ngạt nở muôn hoa
Là mạch máu chan hoà trong mạch đất!
Mỗi nhánh lá, một hồn thiêng phảng phất,
Mỗi tim hoa, nước mắt đọng thành sương.
Cả non sông là một hận xuân trường,
Của thế hệ loạn cuồng trai đất Việt!
Ôi buồn lắm! Lòng ta buồn da diết!
Ta xót thương những số kiếp tài ba,
Nợ phong trần đã vướng tuổi niên hoa
Còn thử thách đá vàng thêm Quốc hận!
Một lớp trẻ chôn vùi ngoài chiến trận,
Đã đem xương đem máu đắp xây mồ.
Một lớp sau còn sống sót, bơ vơ,
Khóc cũng dở, mà cười càng thêm dở!
*
Đêm xuân nay, nước mắt trào nức nở,
Nghe vang rền tiếng súng nổ bên sông.
Gà gáy khuya, tỉnh giấc mộng hãi hùng,
Tôi mở cửa, gió lồng, ơn ớn lạnh.
Mưa rỉ rả, thắm tê lòng cô quạnh,
Tôi ra đi như một đứa lạc loài,
Bước âm thầm không muốn biết ngày mai.